“Xin điều thuốc.” Cô mở miệng.
Cô xin thuốc với anh.
Diệp Minh mím môi, có chút không vui, cô từ lúc nào ngay cả thuốc cũng biết hút rồi?
Trước đây, cô không hút thuốc lá.
Hà Băng nhìn người đàn ông, anh di chuyển, vươn bàn tay của chính mình lấy gói thuốc.
Cô nhanh chóng đưa tay đón.
Thế nhưng một giây kế tiếp gói thuốc bị bàn tay người đàn ông vò lại thành đoàn, cửa sổ bên chỗ lái xe chậm rãi trượt xuông, anh trực tiệp ném gói thuốc vào trong thùng rác ven đường.
Anh là cố ý!
Tay Hà Băng cứ như vậy cứng giữa không trung, đôi mắt sáng đột nhiên lạnh lẽo, cô câu môi nói: “Làm sao, là do tôi không có cho anh nhìn, nên anh ném thuốc ra ngoài à, không nhìn ra còn rất nóng tính đấy, được lắm.”
Nói rồi Hà Băng lại cười lạnh một tiếng, cô liếc đùi phải trống rỗng của người đàn ông: “Cho dù tôi cho anh nhìn, anh có thể làm gì, chân anh cũng đã mát.”
Cô nói — chân anh cũng đã mắt.
Cặp mắt đen nguy hiêm kia của Diệp Minh đột nhiên híp lại, bàn tay thô ráp vô thức siết trên vô lăng, cô đang cười nhạo anh.
Bầu không khí trong xe nhanh chóng trở nên ngột ngạt, giương cung bạt kiếm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại Hà Băng tới.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, là Dương Kim Đậu gọi điện thoại tới, nhất định là Tiểu Điểm Điểm nhớ cô rồi, Tiểu Điểm Điểm tối nào cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.
Hà Băng ấn phím nhận: “Alo.”
Quả nhiên, giọng nói non nớt của Tiêu Điểm Điểm truyền tới: “Alo, mẹ ơi, là con, con là Điểm Điểm, Điểm Điểm nhớ mẹ rồi!”
Diệp Minh không biết Hà Băng đang nói chuyện với anh, anh chỉ thấy ngũ quan lạnh lùng ấy trong nháy mắt mềm mại xuống, tuyệt đối khác xa cảm giác lạnh lùng kiều diễm có gai vừa rồi đối với anh, cô cầm điện thoại, cười nói: “Ừ, mẹ* cũng nhớ con rồi, bảo bối.”
*Ngôi bên Trung chỉ có 33 – R, tương tự I – You bên tiếng Anh, không phân rõ ngôi xưng như bên Việt nhưng vì ngữ cảnh mình sẽ để mẹ, Diệp Minh nghe vào chỉ là ngôi ®3 – §, không phân biệt được.
Cô gọi — bảo bôi Diệp Minh mím môi, là… chồng cô gọi điện thoại tới sao?
Lúc cô nghe điện thoại cả người đều khác xa, đôi mắt xán lạn, cô như vậy anh từng thấy qua, ba năm trước lúc cô ở cùng anh cũng là như vậy.
Diệp Minh xuyên qua cửa sổ xe nhìn thoáng qua ánh đèn đường bên ngoài, đầy đầu đều là khoảng thời gian anh mới ra tù ba năm trước, cùng cô triền miên ngọt ngào.
Tất cô rơi, anh xỏ lại cho cô.
Bữa cơm đưa tới, anh cõng cô ăn.
Cô tức giận đuôi anh đi, anh tức giận hậm hực tặng cô hoa hồng…
Từng hình ảnh thể như mới xảy ra hôm qua.
Khoảng thời gian khii đó ngắn ngủi ngọt ngào cỡ nào, đủ để anh tưởng niệm trọn đời.
Chồng hiện tại đối tốt với cô, cô có phải cũng rất yêu cậu ta không?
Nhiều năm về sau, anh và cô đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, cô đã ở bên người khác rồi.
Diệp Minh nhất thời cảm giác trái tim mình quặn đau, anh tưởng anh có thể nhẫn nhịn, nhưng khi anh chính tai nghe cô và người đàn ông khác nói lời ngọt ngào, anh vẫn cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu..