Hà Băng biết Diệp Minh đi theo phía sau của cô, cô lạnh lùng câu môi: “Tại sao không nói chuyện?”
Diệp Minh chau chặt mày kiếm, hai gã đàn ông kia buông lời nhục nhã cô anh đều nghe được, những vết thương đó là anh gây ra, vĩnh viễn không có cách nào bù đắp.
Anh không biết nên nói cái gì.
Anh không biết còn có thể làm những gì.
“Vừa rôi hai gã đàn ông kia nói chuyện anh cũng nghe thấy rồi, toàn bộ thành phố Hồng Khẩu ngầm hiểu lẫn nhau, đều nhìn tôi như vậy, thanh danh của tôi đã sớm bị hủy hoại, đây chính là thứ người đàn ông kia đem đến cho tôi.”
Diệp Minh hai bàn tay xuôi ở bên người đột nhiên siết thành quyền, sau một hồi lâu, lại chậm rãi buông ra, anh thấp giọng hỏi: “Chồng cô… có để ý tới những thứ này không, anh ta… đối tốt với cô không?”
Hà Băng đột nhiên dừng bước, cô xoay người, nhìn anh: “Anh biết tôi đã kết hôn?”
Diệp Minh mím môi.
Hà Băng nhìn anh chăm chăm, nhìn chòng chọc vào anh, cô đã có được đáp án, anh biết cô đã kết hôn rồi.
Thì ra, anh biết cô kết hôn rồi!
Ah.
Cả nhà tải app truyện hola đọc ủng hộ khích lệ nhóm nhé!
Tốt.
Thật tốt.
“Anh đi đi.” Hà Băng đột nhiên nói.
Diệp Minh khựng lại.
“Không sai, vốn ban đầu tôi rất muốn biết anh đến cùng có phải anh ấy hay không, nhưng là giờ tôi phát hiện vấn đê này không còn chút ý nghĩa nào, anh ấy, đã chết, chết ở ba năm trước đây, anh không phải anh ấy.”
Anh đã chết.
Chết ở ba năm trước.
Cho nên người đàn ông trước mắt bây giờ này đến cùng có phải anh hay không, đã không quan trọng.
Hà Băng xoay người rời đi.
Thế nhưng, Diệp Minh vươn tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô đi.
Hà Băng rủ mi nhìn một chút bàn tay anh đang lôi chặt, lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay.”
Anh đã sớm buông tay cô, hiện tại sao lại nắm chặt cô?
cổ họng Diệp Minh khản đặc, thiên ngôn vạn ngữ ngăn ở ngực không biết nên nói cái gì, chậm rãi, anh buông lỏng tay của mình ra.
Hà Băng không lái xe đến, cô chỉ đi bộ về.
Gió đêm lành lạnh phất động mái tóc bên quai hàm cô, thổi tới viền mắt trắng nõn đã biến hồng kia.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng thắng xe bén nhọn, Hà Băng nhanh chóng nghiêng mặt, hai ngọn đèn pha mãnh liệt chiếu đến, một chiếc xe tải lớn đang rẽ cua trực tiêp xông tới cô.
Hà Băng ngắn ra.
“Cần thận!”
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Minh chạy tới, trực tiếp đầy cô ra.
Hà Băng ngã xuống đất, không cảm thấy đau, thế nhưng “két” một tiếng, xe tải lớn đã va vào người.
“Xảy ra tai nạn xe rồi! Mau mau đi nhìn Người qua đường tràn tới.
Hà Băng ngoái đầu nhìn lại, Diệp Minh bị xe tải lớn đụng phải, đùi phải giả văng ra, ống quần trống rỗng..