Diệp Minh một tay đẩy tài xế ra, không có chân giả, cũng không có gậy, anh tập tễnh nhảy về phía trước.
Trong ống quần trống rỗng kia còn tí tách máu chảy, thế nhưng anh không cảm thấy đau, người đàn ông từng bước thong thả nhảy về phía trước, bằng phẳng mạnh mẽ, không chút túng quấn, chật vật nào.
Người đàn ông này trên người có một loại sức mạnh tang thương lại nhân từ mà thời gian ban cho, từng chút một thâm ra bên ngoài, khiên người ta kính trọng.
Anh tuy là chỉ còn lại một chân trái, thế nhưng chân trái của anh mạnh mẽ hồn hậu, tràn đầy sức mạnh.
Người đàn ông này dù cho phế một chân, cũng tràn đầy khí phách.
Đường nét gương mặt Diệp Minh cứng ngắc, hàm dưới buộc chặt lạnh lẽo, đôi môi mỏng cũng môi mím thật chặt, mím đến trắng bệch, anh như vậy thật sự làm người rất sợ, đám người vây xem tự động nhường ra một con đường.
Anh xuyên qua đoàn người, thấy được cô, Hà Băng cúi người xuống, chuẩn bị lên xe.
Lúc này một cánh tay cường tráng có lực bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, người đàn ông từ phía sau áp đến, cô nghe được hơi thở anh, nghe được nơi trái tim anh truyền đến tiếng đập thình thịch, cũng nghe được anh khàn thanh nỉ non: “Băng Băng.”
Băng Băng Anh đang gọi tên cô.
Anh quả nhiên là Diệp Minh.
Đây mới thật sự là Diệp Minh.
Hà Băng cứng đờ, mấy giây sau, cô nhanh chóng giãy giụa, muốn đẩy anh ra.
“Băng Băng, xin lỗi.”
Anh nói cái gì?
Anh nói — Băng Băng, xin lỗi.
“Lời xin lỗi này, anh nói nhiều lắm, tôi không muốn nghe.”
Lúc này thân thể người đàn ông nặng nề từ phía sau đè lên, đầu anh cũng đặt trên bờ vai oánh nhuận của cô.
“Diệp Minh, buông tay!”
“Băng Băng, em biết mà, anh không muốn buông, anh cho tới bây giờ chưa từng muốn buông tay em ra, dù cho chỉ còn một chân, anh cũng liều mạng lao tới bên em, hướng em mà đến, thế nhưng…” Anh không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng cái gì?
Thế nhưng anh có trách nhiệm cùng tín ngưỡng của anh, anh có tổ quốc của anh, tất cả sự lựa chọn, buông hay bỏ đều chỉ ở một ý niệm.
Song, anh dùng cả nửa quãng đời còn lại để gặm nhắm nỗi đau.
Ba năm nay, cô không dễ chịu.
Anh sao có thể sống khá chứ?
Hà Băng im lặng chốc lát, sau đó nghiêng đầu, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông đã nhắm nghiền mắt, anh đã mắt đi ý thức.
Thế nhưng, anh không ngã xuống.
Hà Băng chưa từng gặp được người đàn ông nào giống như anh vậy, hiện tại anh chỉ đứng một chân trên mặt đắt, bị xe đụng phải, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được, đã hôn mê, thế nhưng anh vẫn đội trời đạp đất đứng nghiêm, thậm chí cánh tay cường tráng bên hông cô kia vẫn mạnh mẽ siết chặt như trước.
Anh như chỉ là đang mệt mỏi, nhắm mắt lại một chút mà thôi.
E rằng, đây chính là nguyên nhân cô thương anh.
Trên người anh có một loại sức mạnh sâu đậm hấp dẫn cô, khiến cô gần như thành tín mến mộ nhìn lên.
Sau khi Diệp Minh đên, không còn một Diệp Minh nào khác, cuối cùng cả đời cô cũng không cách nào thích những người đàn ông khác..