Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hà Băng run rấy đưa ngón tay ra, sờ lên khuôn mặt tuấn tú đã lạnh lẽo đầy tang thương ấy.

Trong căn hộ.

Trong phòng nồng nặc mùi nước khử trùng gay mũi, bác sĩ lui ra: “Đã băng bó kỹ cho bệnh nhân, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ không có trở ngại nào nữa.”
Diệp Minh bị xe đụng cũng không sao, người đàn ông này xương cứng, mạng rât lớn.

Hà Băng nhìn người đàn ông nằm trên giường: “Anh có thể tra ra nguyên nhân cắt bỏ chân của anh ấy không?”
Chân của anh đang yên đang lành sao tự dưng lại biến mắt?
Ba năm trước đây anh rõ ràng còn rất tốt.

Bác sĩ suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Bệnh nhân cắt đùi phải hẳn là do vết thương bị đạn bắn, song… vết tổn thương từ đạn không đủ để khiến bệnh nhân cắt chân, hẳn còn có nguyên nhân quan trọng khác, cô có thể tự hỏi bệnh nhân.”
Hà Băng không nói gì.

“Bệnh nhân dị ứng với chân giả, mang chân giả sẽ sưng đỏ nhiễm trùng, tôi nghe nói nước ngoài đã nghiên cứu ra một loại chân giả như người máy, loại này rất hiện đại, sau khi mang có thể hoạt động giống như người bình thường, tôi thấy Đại tiểu thư có thể thử liên lạc với bác sĩ nước ngoài đó.”
Nói rồi bác sĩ nhìn một chút cái chân giả nhặt về từ trên đường kia: “Loại chân giả này là hàng kém chất lượng, sau này vẫn ít mang đi thì hơn.”
Hà Băng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ rời đi.

Hà Băng ởi tới bên giường, Diệp Minh vẫn còn đang hôn mê, cô đưa ngón tay ra sờ lên hàng râu trên mặt anh, người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi, không trẻ nữa, thế nhưng không biết anh có phải cố ý để râu không, dáng vẻ anh hiện tại thâm trầm lặng yên lại lạnh lẽo cứng rắn để râu không rõ sao lại có cảm giác gợi cảm, kiểu đàn ông đã gần tứ tuần này thực sự là cực phẩm.

Đây mới là gương mặt thật của anh.

Cả nhà tải app truyệnholađọc tiếp nhé!
Hà Băng mắt không chớp nhìn anh, dù là khuôn mặt của Tiêu Thành, hay là khuôn mặt bây giờ, cô đều thích.

Dù cho anh thay đổi bao nhiêu khuôn mặt, cô đều có thể nhận ra anh.

Lúc này tiêng gõ cửa vang lên, người làm nữ ở phía ngoài nói: “Đại tiểu thư, Triệu tổng tới.”
Triệu Lôi tới.

Hà Băng thu tay mình: “Đã biết, tôi hiện tại sẽ xuống ngay.”
Hà Băng đi ra ngoài.

Trong phòng.

Diệp Minh chậm rãi mở mắt ra, đỉnh đầu không phải là nóc nhà nát tươm trong núi lớn, mà là trần xanh khảm tơ vàng, đèn thủy tinh sáng chói từ rèm che xuyên qua đây, đất ấm gối mềm.

Diệp Minh động một cái: “ding dong”
một tiếng, tiếng chuông gió vang lên.

Đây là phòng của Hà Băng, là giường của Hà Băng.

Giường của cô gái cũng không quá lớn, thân thể kiện tráng 1m9 của anh nằm trên đã làm cho giường lõm xuống một tảng lớn, mấu chốt là chân của anh đều đưa ra ngoài, không đặt được.

Anh vậy mà lại ngủ tới trên giường cô.

Diệp Minh nghiêng mắt, khuôn mặt tuần tú đặt ở trên gối, gối thơm mềm, phía trên lưu lại mùi thơm của cô.

Anh cọ xát một hồi, sau đó ngồi dậy, trên thân đề trân, cột vải lụa trăng, phía dưới vẫn là quần dài của anh, nửa đoạn ống quần trống không đã bị cắt bỏ, lộ rõ một cẳng chân đã mắt của anh.

Anh đứng dậy xuống giường, muốn tìm chân giả của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui