Hà Băng nghiêng cái đầu nhỏ: “Diệp Minh, là anh muốn làm gì chứ, hình như anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, nếu như tôi chọc giận anh, anh sẽ làm cái gì?”
“Song, mặc dù anh không nói, tôi cũng biết anh muốn làm cái gì, anh có phải muốn… phạm lại tội cũ không?”
Phạm lại tội cũ?
Đời này của Diệp Minh anh chỉ phạm qua một tội, đó chính là mấy năm trước không để ý đến ý nguyện của cô, mạnh mẽ đoạt lấy cô.
Cô nói anh muốn phạm lại tội cũ…
Hai cánh tay như ngó sen vắt trên cổ anh, dáng người căng tràn lả lướt lên lồng ngực to lớn của người đàn ông, cách chất vải mỏng manh, anh đã cảm thấy “băng cơ ngọc cốt” của cô.
Trước đây anh chưa từng có nghĩ tới cô nẫy nở rồi sẽ xinh đẹp đến thế.
Ba năm trước cô 21 tuổi, ba năm sau cô 24 tuổi, dáng người chữ S hoàn mỹ, thêm một chút thì đẫy đà, ít một chút liền lại lộ vẻ nhỏ bé yếu ớt, cô bây giờ rất vừa vặn.
Hà Băng nhìn người đàn ông, trong tròng mắt đen kia đã nhảy ra hai ngọn lửa đỏ sậm, ngọn lửa này không xa lạ gì, anh muốn cô.
“Diệp Minh…” Cô gọi tên anh, sau đó chậm rãi áp môi lên trước: “Bây giờ, hôn tôi.
Bây giờ, hôn tôi.
Cô nói.
Bắp thịt cả người Diệp Minh buộc chặt, cơ bắp dưới lớp áo thun đen kia căng chặt từng khối từng khối, tràn đầy sức mạnh sung mãn của người đàn ông.
Anh vươn tay, ôm eo thon của cô.
Tình cảm ẩn sâu ở đáy lòng tại khoảnh khắc đó đã như ngựa hoang thoát cương, giống như là một hạt mầm muốn đột đất chui lên, dần dần nảy nở sinh trưởng.
Bàn tay anh bóp chặt vòng eo yêu kiều ấy, eo cô như dương liễu, tựa như anh vừa dùng lực liền có thể bẻ gãy.
Anh cúi người, hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn tới.
Gần một chút.
Lại gần một chút.
Sắp hôn lên rồi.
Thế nhưng, Diệp Minh đột nhiên dừng lại.
“Anh làm sao vậy, không dám?” Hà Băng hỏi.
Diệp Minh nhắm hai mắt: “Chúng ta không được, ngươi kết hôn rồi, anh không thẻ…”
Hà Băng đột nhiên đụng lên, hôn lên cánh môi mỏng của anh.
Thanh âm Diệp Minh hơi ngừng, cặp mắt đen kia lúc này nhuộm đầy tia máu, tất cả lực khắc chế của anh dưới nụ hôn này của cô đã sụp đỗ trong nháy mắt, anh có một điên cuồng ý niệm trong đầu, đó chính là — ly hôn đi! Bảo cô ấy ly hôn đi!
Diệp Minh há miệng, muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này Hà Băng lui xuống, đột nhiên buông lỏng anh ra.
Diệp Minh mù mịt: “ha ha ha” bên tai vang lên tiếng cười như chuông ngân của cô: “Diệp Minh, chỉ đùa với anh, anh sẽ không tưởng thật chứ!?”
“Tôi hiện tại hôn nhân rất hạnh phúc, anh cũng thấy đấy, chồng tôi cao lớn đẹp trai nhiều tiền lại dịu dàng, hoàn mỹ không thể bới móc được, sao tôi lại thế lại dây dưa cùng anh chứ?”
Giữa mi tâm anh tuấn của Diệp Minh lúc này dâng lên một tầng sương, cô vậy mà dám… đùa giỡn anhl Song, đôi thành bât kỳ một người phụ nữ nào, giữa anh và Triệu Lôi, đều sẽ lựa chọn Triệu Lôi.
Diệp Minh xoay người muốn đi, anh hoàn toàn không cần thiết ở lại chỗ này nữa..