“Được.”
Hà Băng cúp điện thoại, cầm áo khoác ra ngoài ngay.
Diệp Minh nhìn bóng lưng cô, chau lại mày kiếm anh khí: “Đã trễ thế này, đi đâu?”
Hà Băng ngoái đầu nhìn lại anh một cái, đạm mạc nói: “Tôi có nhiệm vụ, đi trước, anh đợi chút đi rồi hãng đi ‘5 Hà Băng đi.
Diệp Minh một mình bị ném trong phòng, anh câu môi mỏng, lúc này “leng keng” hai tiếng, điện thoại anh cũng tới, là Chu Siêu gọi…
Trên đường phố phồn hoa của thành phố Hồng Khẩu, một chiếc xe van dừng sát ở ven đường.
Diệp Minh kéo ra cửa xe kế bên tài xế, nhảy lên xe, chỗ tài xế ngồi là Chu Siêu.
Chu Siêu đưa vài tắm hình cho anh: “A Minh, Bò Cạp đã xuất hiện ở Lan Thành.”
Diệp Minh nhìn thoáng qua Bò Cạp trong hình, trong tròng mắt xông ra sát ý khát máu, Bò Cạp giết Tiểu Ngũ, phế đi một cái chân của anh, đã đến lúc anh đòi món nợ máu này.
Diệp Minh ném ảnh chụp lại cho Chu Siêu, hạ ghế ngồi ngã xuống, anh đắp mũ lưỡi trai lên khuôn mặt tuấn tú, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“A Minh, lúc này đây lão già đó phái người giúp đỡ chúng ta.”
“Ừ?” Diệp Minh thờ ơ ừ một tiếng.
“E|U”
“Ờ.” Diệp Minh không có phản ứng gì.
Chu Siêu xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thoáng qua: “A Minh, cậu đi tìm Hà tiểu thư rồi đúng không?”
Diệp Minh không hé răng.
Chu Siêu thở dài một cái, ba năm trước chân Diệp Minh tuy là bị vết thương đạn bắn, thế nhưng nếu như anh không ghép tủy cho Hà Băng, cái chân này chắc chắn sẽ không phế đi.
Nói trắng ra là, chân của Diệp Minh chính là vì Hà Băng mà phế bỏ.
Ba năm nay Diệp Minh cô độc, từ 35 tuổi đến 38 tuổi, anh ta biết Diệp Minh vẫn nhớ mãi không quên Hà Băng.
“A Minh, chúng ta xuất phát đi Lan Thành thôi! Lần này ý của cấp trên là, tóm được Bò Cạp, đổi một thân phận hoàn toàn mới cho cậu, lão già muốn lui xuống, muốn cậu tiếp nhận vị trí của lão ấy.” Trong giọng nói Chu Siêu khó nén kích động.
Lúc này Diệp Minh cầm mũ lưỡi trai trên mặt xuống.
Chu Siêu cười: “A Minh, cả đội chờ đợi ngày này quá lâu, cậu rốt cuộc đã có thể mặc quân trang rồi!”
Dáng người, khung xương này của Diệp Minh, mặc vào quân trang rằn ri không biết sẽ muốn mê đảo bao nhiêu người.
Diệp Minh không tiếp lời anh ta, hình như không quá hứng thú, anh móc điện thoại trong túi quần ra ném cho Chu Siêu: “Giúp tôi nhìn một cái, chơi WeChat thế nào?”
“WeChat?”
Chu Siêu rât vô cùng kinh ngạc, Diệp Minh sao tự dưng lại chơi WeChat rồi?
“A Minh, chơi WeChat đầu tiên phải tải nó đã, cái điện thoại này của cậu quá cũ rồi, bộ nhớ không đủ, chơi không được đâu.
Nếu muốn chơi thì cậu phải đổi điện thoại mới đã.”
“Điện thoại mới bao nhiêu tiền?”
“Ít nhất cũng ba ba nghìn tệ đấy!”
Diệp Minh chau mày kiếm anh khí, lại bỏ điện thoại cũ về trong túi quần.
Chu Siêu biết Diệp Minh không có tiền, ba năm trước tất cả bất động sản của anh đều do tư nhân quản gia hiến cho quỹ từ thiện, tât cả động sản của anh đều hóa thành tài chính chuyển đến danh nghĩa Hà Băng, thế này cũng coi như Hà Băng là nữ tỷ phú rồi, cũng không biết cô có biết bản thân đã giàu có đến mức nào không..