Diệp Minh đứng nghiêm, anh đút trong túi quần dựa vào tủ kính, thần sắc lười biếng nói: “Cô mua đi, tôi không có tiền.”
Thiến Thiến suy sụp, cô ta biết anh không có tiên, anh mới làm tài xê một tháng, tiền lương tháng này còn chưa nhận.
“Đại Sơn, cái đồng hồ này thế nào, hàng limited đó, em mua cho anh, xem như là quà tặng anh nhé.” Thiến Thiến lấy lòng nói.
Nhân viên nhìn Diệp Minh, trong ánh mắt có ý khinh miệt, người đàn ông này không có tiền, còn để phụ nữ tặng đồ hiệu, vừa nhìn chính là kẻ ăn bám váy phụ nữ.
Nhân viên vẻ mặt nịnh nọt nhìn Thiến Thiến: “Mỹ nữ, ánh mắt của chị thật tốt, cái đồng hồ này rất hợp với vị tiên sinh này đó.”
“Giúp tôi lầy cái đồng hồ đó ra đi.”
Thiên Thiên nói.
“Vâng.” Nhân viên nhiệt tình mở ra tủ kính.
Lúc này bên tai vang lên một giọng trầm thấp: “Không cần.”
Diệp Minh từ chối.
Thiến Thiến sửng sốt: “Đại Sơn, anh không thích chiếc đồng hồ này?”
“Không thích.”
Nói xong, Diệp Minh rời đi.
Diệp Minh ra khỏi siêu thị, lười biếng dựa vào thân xe đợi.
Lúc này Bò Cạp đi ra, vươn tay vô vai anh một cái: “Thiến Thiến mua cho chú đồng hồ, chú vì sao không cần, chỉ cần là cơm, quan tâm cơm mềm hay cơm cứng* chứ, chúng ta đều ăn được cả mà.”
*Cơm mềm: Cơm mềm là một cách nói lóng chỉ những người đàn ông ăn bám phụ nữ.
Diệp Minh câu môi: “Tôi thà đói cũng không ăn bám.”
“Có chí khí!” Bò Cạp thật tình giả ý tán dương một tiếng, sau đó lấy ra giường hai xấp tiền mặt: “Tiền lương tháng này của chú.”
Diệp Minh từ trong xâp tiên rút ra bôn mươi tờ, đếm đếm, nhiều hơn một tờ, anh lại kín đáo trả lại cho Bò Cạp: “Bốn ngàn, vừa đủ.”
Anh không cần nhiều tiền hơn.
Bò Cạp nhướng mày, lấy mấy tờ tiền kia về: “Có được tháng lương đầu tiên chú muốn mua cái gì?”
“Chưa nghĩ ra.” Tải app truyệnhola nhé! Bạn sẽ vui!
Diệp Minh là thật chưa nghĩ ra, trước đây anh là đại lão quát tháo một phương, phú khả địch quốc, ra ngoài sẽ không mang tiền mặt.
Ba năm nay anh ở ẩn trong núi, vì những đứa trẻ kia, anh đúng là túng thiêu, thê nhưng sông một mình cũng không chết đói được.
Lâu ngày, anh đều không biết tiêu mấy tờ tiền mặt này như thế nào nữa.
Thật đúng là lần đầu tiên anh cầm tiền lương.
“Có người phụ nữ chú yêu mến, thì mua cho cô ấy chút trang sức, phụ nữ đều thích.” Bò Cạp nghĩ kế.
Phải không?
Diệp Minh nhếch đôi môi mỏng, trong nụ cười tràn ra lưu luyến.
Trong siêu thị.
Nhân viên kia cùng một nhân viên khác tám chuyện: “Hồi nãy có một gã không có tiền đến đây, cô mỹ nữ kia tặng anh ta đồng hồ limited, anh ta còn không muốn, đúng là làm kiêu.”
Lời mới vừa dứt, lúc này bên tai vang lên tiếng “đông đông đông”..