“Ngoại trừ cái gì?”
“Ngoại trừ… anh đó.”
Diệp Minh nhắm rồi lại mở mát, trên lồng ngực to lớn phập phồng, trong đuôi mắt đều dính đầy màu đỏ, anh giơ tay, lôi sợi dây đỏ trong cổ xuống, lấy ra chiếc nhẫn kim cương kia.
“Băng Băng, anh có thể đeo cho em không?” Diệp Minh cầm tay Hà Băng, thế nhưng anh không dám tùy tiện đeo lên, nên anh thận trọng hỏi Hà Băng.
Hà Băng vẫn không nói gì, Diệp Minh tiếp tục nói: “Em phải suy nghĩ cho kỹ, bởi vì, cơ hội đê em suy nghĩ anh chỉ cho em một lần, em đồng ý rồi thì không cho đổi ý, bởi vì, quân hôn chính là cả đời, không cho bát luận kẻ nào đổi Ụ.
“Băng Băng, tình huống anh hiện tại em cũng thấy đấy, đùi phải tàn phế, hai bàn tay trắng, nếu như em theo anh, khả năng còn sẽ có nguy hiểm, thế nhưng.”
Diệp Minh đặt tay cô ở trong trái tim anh: “Nơi đây, chỉ có em, chỉ cần em chịu theo anh, về sau anh sẽ cho em tất cả, dốc hết cả đời yêu em che chở em, tuyệt không để cho em chịu chút uất ức nào.”
Đây là lời cầu hôn của anh sao?
Hà Băng thừa nhận mình đã cảm động rồi, anh không biết dỗ ngon dỗ ngọt, anh nói lời đường mật chính là hứa hẹn cả đời anh, cô nguyện ý giao bản thân mình cho anh.
Hà Băng vươn tay nhỏ bé: “Diệp Minh, hiện tại đeo lên cho em, ngay lập tức,em đã chờ đợi giờ khắc này đã lâu.”
Diệp Minh nhanh chóng tròng nhẫn kim cương vào ngón áp út tay phải của cô, sau đó cúi đầu hôn cô.
Giờ khắc này quá hạnh phúc.
Anh chưa từng nghĩ tới anh còn có thể có được niềm hạnh phúc như vậy.
Hà Băng biết, thỏi son môi xem như vứt rồi.
Sau hai giờ.
Hà Băng nằm lỳ ở trên giường vô lực mở mắt ra, cô cả người như chết qua một lần.
Diệp Minh không ở trong phòng, đã ra ngoài.
Hà Băng gắng gượng xuống giường, cô mở cửa số phòng ra, thổi tan không khí ám muội, ga giường cũng không thể dùng nữa, cô đem đổi mới ga giường.
Cô ôm ga giường cũ ra phòng.
Mới vừa ra, cô ở phòng bếp thấy được một thân thể cao lớn, Diệp Minh ở phòng bêp xào thức ăn, anh tãm vội, nhưng nơi đây không có quần áo dành cho đàn ông, nên anh vẫn mặc chiếc áo thun màu xanh đen kia, chân giả phía dưới đã tháo xuống tới, ống quần bên phải trống rỗng.
Song cái này không hề ảnh hưởng tới cử chỉ ung dung của người đàn ông, ngược lại tăng càng tăng thêm cảm giác tang thương trĩu nặng, đặc biệt mê người.
Hà Băng rón rén đi tới, từ phía sau ôm lấy anh, tay cô cách ống quần sờ lên chỗ bị cắt của anh: “A Minh, chân của anh sao lại không cắt đi vậy?”
Diệp Minh cầm cán nồi xào thức ăn, nhắc tới chuyện đùi phải, anh không có biểu cảm gì: “Muốn biết?”
“Lại không thê nói cho em biết, đúng không?”
Trên người anh có rất nhiều bí mật, thân phận của anh, cái chết bát thường ba năm trước của anh, đùi phải bị cắt bỏ…
Thế nhưng những thứ này anh đều không thể nói cho cô biết.
Diệp Minh cầm đũa lên, gắp một con tôm nhỏ đưa tới bên môi cô: “Biết rồi còn hỏi? Nếm thử mùi vị chút.”
“A.” Hà Băng ngoan ngoãn há cái miệng nhỏ, ăn tôm Một giây kế tiếp, cô nhanh chóng chau hàng mày thanh tú: “Mặn quá, có phải anh đổ nhiều muối quá rồi không?”
Diệp Minh cũng tự ăn một con tôm, muối thực sự đồ hơi quá.
Anh không biết nâu ăn, nhưng ba năm nay ở trong núi anh bắt đầu học nấu ăn, đáng tiếc là, tay nghề của anh vẫn không tốt..