Ảnh chụp là ở một buổi khen thưởng, cô ta đứng trong ngọn đèn sáng chói, được mọi người vờn quanh nịnh nót.
Tống Trùng mặc Âu phục, gương mặt đẹp trai búng ra sữa, anh ta quỳ một gối xuống, đeo một nhẫn cưới vào ngón áp út Thiến Thiền.
Thiến Thiến đồng ý lời cầu hôn của Tống Trùng, tất cả mọi người hâm mộ chúc phúc, võ tay.
Phía dưới tắm hình này còn kèm một hàng chữ — Huyêt Ưng, xem, không có anh, em cũng có thể rất hạnh phúc!
Diệp Minh vứt điện thoại sang một bên, siết chặt bàn tay nhỏ Hà Băng, thật chặt trong lòng bàn tay khô ấm của mình, anh tiếp tục tựa vào đầu giường ngủ.
Thế nhưng rất nhanh tiếng động vang lên, Thiến Thiến lại gọi điện thoại tới.
Cuộc gọi này khiến Diệp Minh nhanh chóng chau mày kiếm, âm u không vui, ồn ào chết đi được!
Anh vươn tay, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Bên tai thanh tịnh, Diệp Minh nhắm mắt lại.
Đêm khuya, trong hành lang bệnh viện vang lên tiếng giày cao gót của phụ nữ, Thiến Thiến tới.
Thiến Thiến mặc quần chiếc váy dài, mái tóc dài tùy ý xõa, cao gầy mỹ lệ, vô cùng động nhân.
Cô ta vươn tay, đầy ra cửa phòng bệnh, sau đó đi vào.
Trong phòng bệnh bật một ngọn đèn ngủ, Hà Băng nằm ở trên giường, người đàn ông ghé vào đầu giường.
Cô ta đi lên trước, rủ mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Minh, trong mắt toát ra sâu đậm mên mộ, anh đã rât lâu chưa cạo râu rồi, trên hàm dưới kiên nghị râu ria lởm chởm, áo len xanh đen cổ V mơ hồ lộ ra bắp thịt rắn chắc màu đồng của anh, người đàn ông này sôi sục dã tính, gợi cảm mười phần.
Thiến Thiến giơ tay lên, muốn sờ hàng mi dày của anh, mày kiếm kéo dài vào tóc mai, đoan chính mà anh khí, người đàn ông dã tính như thế vậy mà không có chút thô tục nào, ngược lại tinh xảo, anh tuyệt đối là người đàn ông đẹp nhất cô ta từng gặp qua.
Vì sao tất cả ưu điểm đều tập trung trên người anh, khiến cô ta mê luyến như vậy?
Thiến Thiến muốn kiểm tra anh, thử khẽ vỗ anh.
Thê nhưng còn chưa đụng tới, một bàn tay rộng lớn nhanh như tia chớp vươn qua, chế trụ rồi cổ tay cô ta, nhẹ nhàng gập lại.
AI Thiến Thiến hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch vì đau: “Huyết Ưng, là eml”
Cô ta ngước mắt, đụng phải cặp mắt đen kia của người đàn ông.
Diệp Minh tỉnh, trong mí mắt anh tuần che một tầng sương lạnh âm u, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Anh vươn tay vung, cô ta lảo đảo lui về phía sau hết mấy bước.
“Cô tới làm cái gì?” Anh nhíu mày hỏi.
Thiến Thiến suýt chút nữa đã ngã, vất vả lắm mới ổn định được dáng người, chật vật vô cùng, cô ta hai mắt đỏ hồng nhìn anh, khó chịu uất ức: “Huyết Ưng, anh chán ghét em đến vậy à?”
Diệp Minh dùng ánh mắt chỉ chỉ cạnh cửa, phun ra hai chữ thẳng thắn đơn giản: “Ra ngoài!”
“Em không đi!”
Ánh mắt Diệp Minh sâu lại, cả người tràn ra vài phần ngoan lệ hàn khí, tiến lên, anh chế trụ cánh tay cô ta trực tiếp ném cô ta ra phòng bệnh.
Lười liêc đên cô ta nữa, anh xoay người liền đi vào.
Thế nhưng Thiến Thiến nhào tới, ôm cổ anh liền kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng khô nứt của anh.
Không hôn đến, Diệp Minh lại vung tay, lần này cô ta va vào trên vách tường.
“Đừng gây chuyện!”.