Hà Băng dí dỏm nháy mắt một cái, rất tò mò nhỏ giọng hỏi: “Nóng… cả hai là gì thế?”
Vừa dứt lời, Diệp Minh trực tiêp chặn lại môi cô.
Trong tim trong miệng Hà Băng như là phết một lớp mật đường, muốn hôn liền hôn, đây chính là anh “nóng cả hai”.
Thật biết kiếm cớ cho mình.
Hà Băng ôm lấy cổ anh, ngây ngô mà chủ động hôn trả anh.
Hà Băng còn trẻ, sức sống rất mạnh, nên cô hồi phục rất nhanh.
Ngày hôm nay cô xuống giường, đi ở hành lang hoạt động một chút thì thấy một nhóm bác sĩ y tá vây quanh ở nơi đó, nhìn vào Tivi LCD rất to.
— Các cô mau nhìn, sếp Tống Trùng thăng chức nữa rồi, oa, thật là đẹp trai.
— Lần này sếp Tống giải quyết cho chúng ta một trùm ma túy lớn, vào sinh ra tử, đây mới là tắm gương của quân nhân, lực lượng vững vàng đứng sau nhân dân.
— Tôi ngưỡng mộ sếp Tống quá đi mắt, anh ấy là người đẹp trai nhất trên thế giới…
Hà Băng nhìn về phía Tivi, hôm nay là điển lễ thăng chức tặng huân
Tống Trùng, Tống Trùng mặc quân trang, được tất cả mọi người dõi theo, thực sự là đường làm quan rộng mở, tư thê hiên ngang.
Những bác sỹ y tá kia sùng bái với anh ta như nước sông cuồn cuộn.
Con ngươi Hà Băng đột nhiên lạnh vài phần, khóe miệng móc ra một độ cung châm chọc, trình độ mặt dày của những kẻ không biết xấu hỗ này quả thực đổi mới nhận thức của cô.
Hà Băng muốn trở về phòng bệnh, lúc này đi ngang qua một góc hành lang, cô nhìn thấy hai người, là Diệp Minh và Chu Siêu, bọn họ đang nói chuyện.
Hà Băng nhanh chóng trốn trong góc phòng, vềnh tai nghe bọn họ đang nói những chuyện gì.
Hà Băng nhìn dáng người cao to và khuôn mặt tuân tú của Diệp Minh, anh theo thói quen mím đôi môi mỏng, ngũ quan lạnh lùng càng thêm vẻ bén nhọn hơn.
“A Minh, nghe nói cơ thể Hà Băng đã tốt lắm rồi, rất sắp có thể xuất viện, cậu về sau có tính toán gì không?”
Nhắc tới Hà Băng, giữa mi tâm Diệp Minh tràn ra một ít mềm mại, anh thấp giọng nói: “Tôi muốn mang cô ấy đi.”
“Đi? Trở về trong núi?” Chu Siêu hỏi.
“Ừ.” Diệp Minh khẽ ừ một tiếng.
“A Minh, hôm nay là điển lễ thăng cấp của Tống Trùng, lễ này vốn nên thuộc về cậu, thế nhưng cậu bây giờ vẫn sống trong bóng tối như cũ, sống thành một cái bóng, thiên hạ to lớn, hoàn toàn không có chỗ dung thân cho cậu, lần này liều mạng hoàn mạng, cậu trở về núi, đợi lúc lại cần cậu liều mạng, cậu lại trở ra, cậu không cảm thấy uất ức sao? Lễ nào cậu không suy nghĩ thay Hà tiểu thư một chút, cô ấy là thiên kim tiểu thư, vẫn luôn sống trong đô thị phồn hoa, cô ấy có thể chịu cùng cậu vào trong núi chịu khổ ư2?”
Diệp Minh chau lại mày kiếm, khuôn mặt tuấn tú trên không có tâm tình gì: “Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, chỉ cần tôi có, tôi sẽ cho cô ấy thứ tốt nhất.”
“A Minhl”
“Chu Siêu,” Diệp Minh cắt lời Chu Siêu lời: “Năm đó chúng ta thành lập Huyết Đồng ước nguyện ban đầu là cái gì, lòng vân như nhiêu năm trước, chăng bao giờ thay đổi.”
Nói xong Diệp Minh xoay người rời đi.
Diệp Minh đi, Hà Băng đi ra, nhìn về phía Chu Siêu..