Thư ký riêng đón Trần Cẩm đã uống.
ngã trái ngã phải đi, Hà Băng nhìn về phía Diệp Minh trên ghế sa lon, „người đàn ông cao lớn tựa lưng vào rôi trên ghế sa lon, lười biếng tùy ý, anh dường như đã say, từ từ nhắm hai mặt, ngược lại trầm Ôn an tĩnh, không giông vài người đàn ông uông say liên làm trò điên khùng.
Hà Băng khom lưng dọn dẹp chén đũa trên bàn, định dọn xong sẽ dìu anh vào phòng nghỉ ngơi.
Vào phòng bếp, cô đặt tất cả chén đũa trong bôn rửa chén, mở vòi nước, cô rửa tay trước.
Vừa mới chuẩn bị rửa chén, lúc này hai cánh tay tráng kiện từ phía sau ôm lây, một tay kéo cô vào trong lòng.
Thân thể nhỏ mềm mại xinh xắn của cô lập tức đánh vào khung xương như làm bằng sắt của anh, dưới mũi thỏ đều là mùi thơm nam tính ngào.
ngạt quen thuộc, bây giờ còn xen lân mùi rượu nhàn nhạt, trái tim cô ngòn ngọt, nhỏ giọng nói: “Anh không phải uông say rôi sao, nhanh đi nghỉ ng ơi đi, em rửa chén xong thì qua Hư Diệp Minh ôm cô thật chặt, anh không có vẻ gì là say.
rượu, chôn đầu ở cô cô trong bắt đầu ngửi, ngửi được mùi hương trên mái tóc cô, anh nói giọng khàn khàn: “Trên người sao lại thơm như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng nhanh chóng đỏ lên, thân thể hai người dán thật chặt cùng một chỗ, cô đã cảm thây bắp thịt anh săn chắc, tràn đầy Sức mạnh nam tính: “A Minh, anh thả em ra đi, em muôn rửa chén.”
“Đừng rửa nước, tắm cho anh, hiện tại… hậu hạ anh trước.”
Anh nói cái gì?
Diệp Minh nhắc cánh tay lên, ôm lấy cô: “Về phòng thôi,”
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng đỏ đến sắp nhỏ ra máu, hai tay dùng sức bám trên bồn rửa chén, không chịu đi: “Anh… anh không thể thừa dịp uông say liền bắt nạt người ta, em… em không chuẩn bị, về sau anh… anh phải hẹn trước.”
“Con quỷ nhỏ, còn dám nói nhảm thử xem?” Diệp Minh ở bên tai cô khẽ măng một tiêng, ôm cô lôi cô ra.
Hà Băng gắt gao bám vào bồn rửa chén, căn chát răng lên môi dưới đỏ bừng, rất khó xử.
Anh không nói đạo lý.
Cô đang rửa chén yên lành, còn chưa tam nữa, mới không muôn đâu.
Diệp Minh buông lỏng tay, để hai chân cô rơi lại trên mặt đất, bàn tay khóa eo thon của cô, anh cuông dã tà mị cười nhẹ: “Đây là em tự chọn đó, lát nữa đừng có “n khóc!”
Có ý gì?
Hà Băng không để ý tới tìm hiểu ý anh là gì, lúc này bên tai chỉ nghe thầy tiêng người đàn ông phía sau đã cởi dây lưng…
Con ngươi Hà Băng trong nháy mắt co rụt, lúc này hét lên một tiêng: “Diệp Minh, anh dám!”
Diệp Minh khàn khàn cười: “Hiện tại cứ thử một lần, xem anh có dám hay không.”
Diệp Minh ôm Hà Băng từ phòng tắm ra, nà nhàng đặt trên giường.
Mái tóc dài của Hà Băng ướt nhẹp, da thịt tỉnh tế trắng nốn, khuôn mặt đã ửng hồng, cả người giỗng như tiểu nữ yêu đi ra từ đáy nước, chuyên câu hồn đàn ông.
Cô vô lực rung động hàng mi tựa cánh ve, toàn thân bủn rủn, từ lúc ở với Diệp Minh, ngày hôm sau cô đều không xuông giường được.
Về sau, cô làm sao đối mặt với phòng bếp đây?.