Sắc mặt thư ký riêng “xoát” một cái trắng phau, gã đã hiều, gã trúng kế nôi.
Đây là kế của Trần Cẩm và Diệp Minh.
Lần này gã bị bắt tại trận, những: người và thê lực sau lưng của gã phơi bày toàn bộ dưới ánh sáng, sẽ bị nhồ tận gốc.
Hơn một tháng này, Diệp Minh và Trần Cẩm â ân nhân không hành động, thì ra là để bắt rùa trong hũ.
Gã thua rồi.
“Mày, muốn làm thủ trưởng, vậy mày có biết để làm thủ trưởng cần phải có tài lực gì không?”
“Mày không rõ vì sao tao nhìn trúng Diệp Minh, đó là bởi vì mày chưa từng vượt mọi chông gai, bước trên con đường máu nhự Diệp Minh, mày cũng chưa từng ngắng đầu trong Ệ bóng đêm, canh gác hừng đông giông như Diệp Minh, mày lại càng chưa từng vì nước bỏ tình, lệ rơi đầy mặt như Diệp Minh.”
“Mày không có nghị lực bền bỉ, xương côt cứng răn, tín ngưỡng thuần túy, làm sao có thể đi lên ngôi vị thủ trưởng? Vị trí này là quyền lợi nhân dân ban cho, tật cả những thứ vị trí này phải làm đều là vì dân!”
Lời của Trần Cẩm leng keng mạnh mẽ, chữ chữ câu câu đêu gõ mạnh vào trái tim của người ta.
Có thể đi tới vị trí này, có ai chưa từng có hi sinh?
Đến giờ ông ta mới biết được Thiền Thiến không phải con gái ruột của mình.
Năm tháng đó, ông và vợ cũ là được cấp trên mai mối, bà ta là là tiêu thư trong sạch, sau khi gả cho ông cũng coi như là hiền lượng kính cân nghe theo, giữa bọn họ chưa nói tới cái gọi là ái tình, nhưng rất hài hòa.
Ông không biết mình lại bị ngoại tình sau lưng.
Sau khi kết hôn, có máy, năm ông ở bên ngoài năm vùng, mây năm cũng không vê nhà được một lân, càng không liên lạc được người nhà, chính khi đó thư ký riêng này thừa lúc văng mà ” vào.
Thư ký Nên kinh hãi, tất cả ngưu quỷ xà thần ở trước mặt chính nghĩa đều sẽ không chịu nồi một kích, không chỗ che giấu.
Thế nhưng chuyện cho tới Đây giờ, chỉ có thể đồ máu, thư ký riêng dữ tọn nói: “Giết cho tao!”
Trong phòng khách sạn.
Hà Băng và Điểm Điểm chơi một hồi, lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại cô.
tói.
Vươn tay sờ tới điện thoại, là mẹ cô Dương Kim Đậu gọi.
Cô ấn phím nghe: “Alo, mẹ à.”
“Băng Băng, con đã dẫn theo Điểm Điểm đi gặp Diệp Minh rồi đúng không, sao mẹ lại thấy nó trời chưa sáng đã rời khỏi khách sạn? Con chưa nói rõ với nó à, hay Ì là Diệp Minh làm thủ trưởng rồi liền muốn ném con sang một bên rồi?”
“Đây là cái lý do gì, nó dựa vào cái gì giày xéo con gái mẹ, con vì nó còn chưa đủ sao?”
“Băng Băng, con yên tâm, mẹ hiện tại đã đi tìm Diệp Minh rôi, nghe nói Diệp Minh ở khu tập huấn Khâu Sơn, mẹ đã đến Khâu Son rồi, mẹ muốn đại náo quân doanh, ngày hôm nay nó không đưa ra lời giải thích đàng hoàng, mẹ xem nó làm SaO còn tiệp tục làm thủ trưởng nữa.”
Cái gì?
Hà Băng lúc này từ trên giường ngồi phắt dậy, mẹ đã đến Khâu Sơn tìm Diệp Minh rỗi?
Diệp Minh ở đó làm chính sự, Khâu Sài rất nguy hiểm.
Thực sự hồ đồ.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, con và Diệp Minh vẫn tốt, mẹ bậy giờ, ngay lập tức trở về cho con...