Hà Băng nhắc chân, đi về phía trước, nơi đây đã bị nước xối trôi, rất nhiều vết tích đều đã phai nhạt, thế nhưng trên con đường bùn sình đề lại một vết bò rất sâu.
Anh từng bò qua nơi đây!
Hà Băng nhắc chân, dọc theo vét tích anh từng bò qua đi về phía trước từng bước một, cô đi trên con đường anh đã từng đi qua.
Vết tích quá sâu, thân thể vừa dày vừa nặng đó tha đi trên mặt đất, hai đùi đã phé, thế nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân anh, bàn tay của anh cào vào trong đắt, còn đề lại mây vết cào.
Hà Băng cảm nhận được khát vọng muốn sông mãnh liệt.
Cô cũng cảm thấy, anh muốn về nhà.
Anh khát vọng có thể về nhà đến cỡ nào.
Đứng trên nơi bùn đất anh đã từng bò qua cào qua, Hà Băng nhẹ nhàng nhăm mất lại, đã sớm lệ rơi đây mặt.
“Băng Băng,” Dương Kim Đậu cũng.
đi theo: “Diệp Minh còn để lại một câu cho con, cậu ây nói, đứa trẻ này… bỏ đi!”
Anh nói như vậy?
Hà Băng khẽ động khóe môi tái nhọt, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên bụng của mình, bé con một chút động tĩnh cũng không có.
Bố gặp nạn, bé con rất ngoan ngoãn rất an tĩnh.
Bé con cùng mẹ, đang đợi bó.
Cô nhẹ nhàng cười nói: “Tên ngốc.”
Quá đần.
Cô lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi ra, sau đó chậm rãi xỏ vào ngón áp út tay phải: “Quân hôn không thê hủy, SH nh muôn buông tay em hay sao?”
“Hà Băng.” Trần Cẩm tới, viền mắt ông hồng hồng, không gì sánh được đau lòng nhìn Hà Băng.
“Lão thủ trưởng, bác tới vừa lúc lắm, lính Huyết Đồng có thể làm chứng, Diệp Minh đã câu hôn với con rôi, con cũng đồng ý rội, xin bác hãy trình mong muôn kết hôn của con lên cấp trên, con muôn làm vợ của anh ây.
“Băng Băng…” Dương Kim Đậu tràn đây nước mắt.
Hà Băng dùng bàn tay đeo nhẫn vuốt ve phân bụng dưới bằng phẳng của mình: “Tên ngôc, em và bé con không yêu đuốt như anh tưởng đâu, em làm quân tâu, quân nhân ngã, quân tầu cũng có thể chống đở nửa khoảng trời.”
“Đợi bé con sinh ra, em sẽ nói cho con biết, bố con tên là Diệp Minh, bó là niêm kiêu hãnh của tất cả mọi người chúng ta.”
Dương Kim Đậu nhìn Hà Băng thời khác này, tĩnh lặng mà tốt đẹp, bà nghĩ, ái tình đẹp nhất thế gian chính là thế này! Bọn họ đều ở trong tình yêu trở thành một phiên bản tốt nhát của bản thân.
Hốc mắt Trần Cảm ẩm ướt, ông gật đầu: “Hà Băng, đi làm tất cả chuyện con muôn làm, Diệp Minh chưa bao giờ cô độc, hiện tại cũng thế, con cũng không phải một mình, bọn bác luôn ở bên con.
Hà Băng gật đầu: “Dạ.”
Vì sao trong thời gian anh rời đi cô không rơi vào đau thương, đó là bởi vì, anh để lại sức mạnh.
.
Truyện Tiên Hiệp
Xem, những người này đều là sức mạnh anh lưu lại.
Ngắn ngủi năm giờ, toàn bộ Khâu Sơn như bị lật cả gốc.
núi, thế nhưng, không tìm được người..