Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Lão thủ trưởng, bây giò có thể khẳng định là Diệp thủ trưởng đã không ở ngọn Khâu: Sơn này nữa, anh ấy đã đi đâu đó, chúng ta cân thời gian đi, thăm dò, nơi này có vét tích mưa xối, chúng ta sẽ dọc theo sông lục soát toàn thành, đương nhiên cũng không bài trừ khả năng thủ trưởng bị lốc xoáy cuốn đi.”
Nói chung, Diệp Minh hiện tại không rõ tung tích.

Sinh tử chưa biết.

Trần Cẩm nhấp môi một cái: “Hà Băng…”
Hà Băng ngước mắt nhìn Trần Cảm, sắc mặt tái nhọt không chút huyết sắc nào, thế nhưng mặt mày của cô trong veo như nước, sáng sủa lạ thường: “Không cần lo lắng cho con đâu ạ, kỳ thực không tìm được người đã là tin tức tốt nhất, con tin tưởng anh ấy còn sông, anh ây hiện tại nhất định đang ở trong một góc khác của thế giới, con và bé con sẽ chờ anh ấy, vân sẽ chờ, một ngày nào đó sóm mai khi mở mắt ra, anh ây đang ở bên cạnh con, nói với con răng, Hà Băng, anh đã trở về.”
Đảo mắt, nửa tháng đã trôi qua.

Đáng tiếc, Diệp Minh vẫn âm bặt vô tín.

Đáng vui là, cấp trên đã phê chuẩn nguyện vọng xin kết hôn xin, Hà Băng trở thành vợ Diệp Minh, trở thành một trong hàng vạn quân tấu của Trung Hoa.

Cô dọn vào đại viện quân khu, quyết định này Dương Kim Đậu không đồng ý, bọn họ khống thể tùy tiện ra vào đặc chủng, Hà Băng mang thai, cân người chăm sóc, nêu như cô ở bên cạnh bọn họ mới được chăm sóc tốt nhất.

Thế nhưng Hà Băng nói, cô phải về nhà mình.

Cô nói, cô phải ở nhà đợi Diệp Minh.

Chỉ cần anh trở lại liền có thể lập tức thây cô.

Cô phải đứng ở nơi cách anh gần nhất.

Điểm Điểm vẫn được Dương Kim Đậu mang về, Điểm Điểm thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ, cô bé cảm thấy bố chỉ là lại đi ra ngoài bắt người xấu, hiện tại mẹ mang thai em trai, cô bé càng phải ngoan ngoãn.

Quân khu bệnh viện, Hà Băng nằm trên giường, bác sĩ trưởng phụ sinh.

Siêu âm cho cô: “Thái thái, cô bây giờ mang thai ước chừng tám tuần rôi, thai nhi phát triển rất tốt, trở về chủ ý nghỉ ngơi nhiều chút là được.”
Hà Băng dịu dàng vuốt ve bụng mình: “Cảm ơn bác sĩ.”
Diệp Linh vẫn ở cạnh Hà Băng, Hà Băng vừa ra, Diệp Linh quan tâm hỏi: “Băng Băng, bác sĩ nói như thế nào?”
“Tất cả đều tốt ạ.”
Diệp Linh trong lòng cảm tạ trời đất, cô nhìn bụng Hà Băng, Hà Băng có vòng eo thon gọn, người bình thường mang thai hai tháng thường không lộ rõ, nhưng bụng Hà Băng đã nhô lên một chút.

“Băng Băng, cái bụng này nhô lên quá nhanh nhỉ, hai tháng đã lộ vẻ mang thai rồi, vậy sau này bụng chắc còn lớn hơn em ha?” Diệp Linh nghi ngờ nói.

Hà Băng cũng hiểu được bụng của.

mình so với lúc mang thai Điểm Điểm lớn hơn một chút, nhưng bác sĩ nói bé con tất cả bình thường là được.

Lúc này Hà Băng.

thấy trên ghế dài hành lang bệnh viện có một người mẹ đã mang thai hơn chín tháng đang ngôi, một anh quân nhân ngôi cạnh cô ây, dán tai trên bụng to nghe: “Vợ ơi, con đang nói chuyện với anh, gọi anh là ba này.”
Người mẹ che miệng cười: “Máy.

ngày nữa là ngày, sinh dự tính rôi, chông ơi, em sợ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui