Diệp Minh câu môi cười với cô, anh chậm rãi giang rộng hai cánh tay tráng kiện, giọng nói lưu luyến nhu tình: “Qua đây, anh ôm một cái.”
Anh nói, qua đây, anh ôm một cái.
Hà Băng nhắc chân, từng bước một đi tới anh, ánh mắt cô hoảng hốt mù mịt nhìn khuôn mặt anh tuần kia: “Diệp Minh, là… anh sao?”
Diệp Minh gật đầu: “Là anh.”
“Diệp Minh, anh… về nhà rồi?”
“Ừ, anh về nhà rồi Vền mắt Hà Băng đỏ lên, hai chân nhắc lên, trực tiếp vọt vào trong lồng ngực rộng rãi kia.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Diệp, Minh hóa thành một luồng khói trắng, tan biến.
Không thấy anh.
Anh đi rồi.
Hà Băng cứng đờ tại chỗ, cô tìm kiếm anh khắp nơi, hoa lá cấp tốc héo rũ, ánh dương bị, mây đen thế chỗ, thế giới của cô bỗng chốc tối sầm.
Tìm không thấy Diệp Minh.
Không tìm được.
Hà Băng lập tức thức tỉnh.
Hà Băng tỉnh, thế nhưng cô không mở mất ra.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng đồng hồ tik tok, bây giờ là sáng sớm 5 giờ, cô từ trong giâc mộng của mình tỉnh lại.
Nửa tháng này, 16 ngày đêm, cô mỗi ngày đêu đang đợi, đợi sóm mai khi mở mắt ra sẽ thấy anh đứng ở trước mặt cô đầu tiên.
Thế nhưng, cô mỗi ngày đều chờ mong trong thât vọng.
Thất vọng nói tiếp thất vọng, sáng sớm hôm nay, cô đã không dám mở mắt ra nữa, cô sợ mình sẽ tuyệt vọng.
Trái tim tựa như dao cắt, đau đớn ở toàn thân lan tràn, khến cô thở không thông.
Cô run rầy vươn tay, sờ vị trí mép giường.
Trống tron, lạnh lẽo.
Không có, anh vẫn chưa về.
Hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve bắt đầu rung động, hàm răng trắng nhỏ cắn môi dưới thật chặt, cho tới khi môi đỏ mọng cắn ra một vết máu, bi thương chảy ngược thành sông, từng giọt lệ từ khóe mặt đập xuông.
16 ngày.
Cô kiên trì trọn 16 ngày.
Vào sáng sớm ngày 17, cô ngã xuông.
16 ngày này như ởi qua cuộc đời dài đằng đăng.
Xin lỗi, Diệp Minh.
Cô nói sẽ kiên cường, cô nói sẽ không khóc, thê nhưng nơi đây không ai thấy, giọt nước mặt nóng bỏng căn bản không chịu khống ché, trong nháy mắt cô nắc lên nghẹn ngào.
Diệp Minh, anh đã đi đâu?.