Diệp Minh vẫn luôn quá cô độc, anh thật sự không ngờ tới gia đình mình trong một thoáng đã đông đúc như vậy.
Diệp Minh giơ tay lên sờ đầu mình một chút, nhanh chóng ôm ngang cô lên, bước mạnh ra ngoài.
Các cậu lính phía sau hét ầm lên.
Lúc ra cửa đụng phải lão thủ trưởng Trần Cẩm, Trần Cảm nhìn Diệp Minh từ sân tập huấn ôm Hà Băng đi ra, mặt ông trầm xuống, muốn cất lời răn dạy.
Thế nhưng Diệp Minh cũng chẳng thèm nhìn ông, trực tiêp nhâc chân chạy.
Thằng nhóc này!
Trần Cẩm vào sân tập huấn: “Náo cái gì náo, náo nữa thì vác vật nặng chạy 20 kml”
Tất cả binh “xoát” một tiếng đứng chào kiểu nhà lính: “Báo cáo lão thủ trưởng, thủ trưởng thái thái mang song bào thai, thủ trưởng sướng đến phát rô rôi, nên mới ôm thái thái bỏ chạy đó ạt”
Cái gì? Tải app truyện hola đọc nhiều nhé!
Song bào thai?
Cừ lắm, thằng nhóc này!
Theo ông biết, nhà Hà Băng và Diệp Minh cũng không có gen di truyện song bào thai.
Gương mặt nghiêm túc của Trân Câm nhanh chóng, lộ ra ý cười, nhưng lúc này đang huận luyện, nên ông chắp hai tay sau lưng, khiến trách: “Tiếp tục luyện tập, không cho phép lười biếng, nhìn Diệp thủ trưởng của các cậu một chút đi, mọi mặt đều mạnh mẽ, có con cũng một lần hai đứa, tôi nh, một câu, còn có ai được như cậu ta?”
Việc này nhanh chóng truyền ra trong quân đội, tắt cả mọi người đêu cực kỳ hâm mộ; Diệp thủ trưởng ra trận Thi dũng, ngay cả sanh con cũng mạnh mẽ bá đạo.
Diệp Minh một cước đạp của ra, đặt Hà Băng ở trên ghế sa lon, anh quỳ.
một chân trên đât, hai tay đầy tay cô ra, sờ bụng cô: “Để ông đây nhìn kỹ một chút, ở đây thật sự có hai đứa?”
Hà Băng mặt cong mày cười: “Bác sĩ nói vậy đó, hai đứa.”
Diệp Minh cúi người, trực tiếp hôn chụt lên cái bụng nhỏ tròn trịa của cô: “Chưa làm ông đây mắt mặt!”
Hà Băng cười: “Người không làm anh mắt mặt là eml”
Hai bé con ở trong bụng cô mà.
Diệp Minh đứng dậy, nắm gáy cô hôn lên trán cô, đôi mặt đong đây hạnh phúc vui mừng “Vợ, em giỏi lầm!”
Tim Hà Băng ngọt lịm: “Đi rót cho em côc nước.”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”
Diệp Minh lanh lẹ đi rót một cốc nh Hà Băng cầm ở trong tay, Diệp Minh ngồi xuống bên người cô, bàn tay vuốt ve bụng cô, yêu thích không buông tay, anh không biệt hai đứa này làm sao mà có được nữa.
Thật không dám tưởng tượng đến ngày này.
Anh có con đã là may lắm rồi, đã vậy còn có tận hai đứa.
Anh thư thái thở ra một hơi, ôm Hà Băng vào lòng, lười biếng dựa trên ghê sa lon.
Cuộc sống này hệt như nằm mơ.
Hà Băng ở trong lòng đây anh một cái, không yên lòng nói: “Chồng Ơi, anh không đi huân luyện nữa à?”.