Hắn yêu nhất khi cô khoác lên mình bộ váy trăng.
Trương Hàn đi vào.
Lâm Bát Nhiễm đang chăm chú đọc sách, ngay cả hăn đên phía sau cũng không phát hiện.
Trương Hàn giơ tay lên, rơi trên vai của cô: “Nghĩ thông rồi?”
Ngón tay đang lật sách của Lâm Bát Nhiễm đột nhiên khựng lại, bản thân đạng đắm chìm trong thế giới kia tỉnh dần lại, cô ngắng đầu, xuyên qua mặt kính thấy được người phía sau, Trương Hàn nhìn cô chằm chằm, không hề che giấu dục vọng, giông như mãnh thú đăm đăm dán vào con môi ngon miệng của mình.
Lâm Bát Nhiễm chậm rãi khép sách lại, bình tĩnh nói: “Anh đã đến rồi?”
Trương Hàn đưa hoa hồng qua: “Nhiễm Nhiễm, tặng cho em.
Lâm Bát Nhiễm không nhận: “Cảm Hiến Trương Hàn cũng không bởi vì sự lãnh đạm và có lệ của cô mà tức.
giận, bởi vì dáng v vẻ mặc váy trắng chết tiệt của cô đủ đề lấy lòng hăn, hắn cúi đầu, hướng lên môi cô định hôn.
Lâm Bát Nhiễm muốn tránh ra.
Thê nhưng còn chưa kịp tránh, giọng điệu lười biếng của Trương Hàn liên truyền tới: “Trò lạt mềm buộc chặt chơi một chút là được, nêu như chơi quá mức thì sẽ khiến người ta cảm thây như… đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết đáy, Nhiễm Nhiễm, em nói đúng không?”
Lâm Bát Nhiễm nhìn ánh mắt của hắn, hiện tại hắn híp nửa mắt, trong ý cười nhạt là lạnh thấu xương, còn có khinh miệt đối với cô.
Không sai, hắn là thái tử của Trương gia, mọi người trong mắt hắn đều là giun dễ, cỗ cũng không ngoại lệ.
Kỳ thực Lậm Bắt Nhiễm vẫn biết cô chính là đồ chơi của hắn, là món đồ tiền mua về, có thê tùy ý lăng nhục, tùy ý trút giận.
Lâm Bát Nhiễm thản nhiên nhìn hắn, không hề sợ hãi chùn bước: “Vì sao anh luôn bám lấy tôi?”
“Ý của tôi là, tôi bị anh nhốt cũng có một đoạn thời gian rất dài, lẽ nào anh còn chưa chơi chán? Bên ngoài người phụ nữ nhiều như vậy, dùng lời của anh mà nói tôi cả ngày khóc sướt mướt như đề tang ai, ở trên giường cũng như làm với xác chết, không thú vị nhự vậy, vậy sao anh vẫn luôn như âm hồn bắt tán bám tôi mãi không buông?
“Trương Hàn, có phải anh thích tôi rồi không?”
Cô hỏi, Trương Hàn, có phải anh thích tôi rôi không?
Mặt mày Trương Hàn khẽ động, chậm rãi nheo mắt lại, hắn hơï lộ ra mê mang nhìn Lâm Bắt Nhiễm: “Thích? Thích là cái gì, tôi không hiểu.”
Hắn thật sự không hiểu thích là cái gì, từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy hắn thích là cái gì.
An.
Lâm Bát Nhiễm đột nhiên bật cười.
“Em cười cái gì?”
Lâm Bắt Nhiễm thật sự bật cười, cô có một đôi mắt to ươn ướt, xinh đẹp thần “kỳ, hiện tại cười rộ lên hai mắt cô đều sáng, tựa như sao trời lắp lánh: “Xin lỗi, tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho anh… thích là cái gì.”
Ánh mắt Trương Hàn chọt lạnh, hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắt Nhiễm, ánh mắt khiến người ta sợ run lên.
“Nghe nói mẹ anh đã mắt khi anh còn nhỏ, phải không?” Lâm Bất Nhiễm đột nhiên đổi chủ đề..