Mưa nặng hạt, lã tã rơi vào trên người cô.
Lúc này xe Trương Triêu Tông đã lái tới đây, Lâm Bất Nhiễm nhanh chóng chạy tới, trực tiếp đụng vào trên xe.
Tiếng thắng xe vang lên chói tai.
Tài xế thắng xe khẩn cấp, Trương Triệu Tông ngôi phía sau không vui ngắng đâu: “Chuyện gì xảy ra, đến cái xe cũng không lái được?”
Tài xế: “Ông… Ông chủ, là một cô gái đột nhiên vọt tới, tôi hình như đã đụng vào cô ây.”
“Vậy xuống xe đi xem, cho ít tiền rồi đuôi đi, tôi còn vội trở về.’ “Vâng thưa ông chủ.” Tài xế chuẩn bị xuông xe.
Thế nhưng một giây kế tiếp,Irương Triêu Tông liền qua kính chắn gió phía trước thấy được một thân ảnh Sinh thuộc, lân Bắt Nhiễm nỗ lực đứng lên, thế nhưng rất nhanh đã ngã xuống.
“Đừng nhúc nhích!” Trương Triêu Tông lên tiêng.
Tài xế mới vừa định xuống xe trong nháy mắt bắt động, anh ta nghỉ ngờ nhìn ông chủ, ông chủ bị gì vậy?
Trương Triêu Tông nhanh chóng mở ra cửa sau xe, tự chạy xuông.
Lâm Bắt Nhiễm đụng vào xe, song không nghiêm trọng, đầu gối đụng phải thùng bảo hiệm, hơi trầy da, hiện tại cô ngồi sập xuống đất, giông ¡ như một đóa hoa trăng trong mưa, yêu đuối, làm cho người yêu thương.
“Lâm tiểu thư, cô sao rồi, thương thế có nghiêm trọng hay không?” Trương Triêu Tông thầy mỹ nữ không đứng dậy nỗi, hiện tại gã ân cân ngôi xôm người xuống, chân thành hỏi thăm.
Lâm Bát Nhiễm ngắng đầu, nhìn về phía Trương Triêu Tông: “Ông là bố Trương Hàn?”
Trương Triêu Tông nhìn Lâm Bất Nhiễm, cô mặc lây váy trắng, sạch sẽ không nhuôm chút bụi trân, váy áo xốc xêch mở, lộ ra bò vai nhỏ gọn, hiện tại trên vai và xương quai xanh của cô thượng đều là vết hôn.
.
Truyện Đam Mỹ
Trương Triêu Tông tuy đã lựa chọn con trai mình, thế nhưng thứ không có được thường thường luôn khiên người ta xôn xao, cho nên Trương Triêu Tông nhớ mãi không quên Lâm Bất Nhiễm, gã còn sai người nghe ngóng, biết được hôm nay Trương Hàn đưa Lâm Bất Nhiễm đến biệt thự, hai người đã làm gì không cân nói cũng biệt.
Thấy Trương Triêu Tông nhìn mình chằm chằm bờ vai mình, Lâm Bát Nhiễm nhanh chóng lôi áo che kín mình, đôi mắt to tròn ươn ướt nước của cô phòng bị nhìn Trương Triêu Tông: “Con trai ông là một tên cầm thú, ông cũng không phải người tốt, ông là cha của câm thúi”
Cha của cầm thú Trương Triêu Tông đột nhiên cảm thây chính mình không cách nào phản bác: “…”
Lâm Bát Nhiễm giùng giằng đứng lên: “Cho dù tôi chết, cũng sẽ không chịu các người đùa bốn nữa!”
Nói rồi Lâm Bất Nhiễm bỏ chạy mỏ, trực tiếp, chạy tới bên câu, làm bộ nhảy xuống dưới.
Trương Triêu Tông lại càng, hoảng sợ, gã nào cam lòng đề Lâm Bát Nhiềm nhảy sông, gã chạy tới, từ phía sau ôm lấy Lâm Bát Nhiễm: “Lâm tiểu thư, cô đừng vọng động.”
Bị Trương Triêu Tông ôm, Lâm Bát Nhiễm chỉ thấy buồn nôn, cô nỗ lực đề mình chảy ra TụNHg mắt: “Buông ra, tôi không cần ông lo, các người đều không phải là người tốt.”
Trương Triêu Tông đã cảm tháy Lâm Bất Nhiễm trong ngực mềm như: không khóp, thực sự là hương mêm như ngọc, mùi thơm cơ thể thiếu nữ thoang thoảng trên người cô không ngừng chui vào mũi gã, mùi hương tự nhiên ây làm cho hắn mê muội, hẳn rốt cục hiểu được niềm vui sướng của con trai mình..