Lục Họa nhìn một chút chỗ ngồi Lâm Mặc, nơi đó trồng không, mãi đến sau vòng thi số học một tiếng kết thúc, Lâm Mặc vẫn chưa đến.
Cậu đã bỏ lỡ vòng thi số học.
“Họa Họa, kì thi sô học lân này đúng là khó, tớ đã sớm nghe phong thanh rồi, lần nay có tám giáo viên nổi tiếng ra đề, bài thi rất khỏ, thang điểm trọn là 150 thì tớ chắc đến 100 điểm còn chưa được nữa, hai đề mở rộng tư duy cuôi củng tớ một đề cũng không biết làm.” Vưu Linh uêễ oải nói.
Bài thi sô học lân này quả thực rất khó, Lục Họa vốn học lệch, cho nên cô thi cũng không được ưng ý lắm, mẫu chốt là, trong lòng cô vẫn nhớ đến Lâm Mặc.
Lâm Mặc làm sao còn chưa tới?
Cậu đã làm gì?
Cậu thực sự không muốn so tài sao?
“Em Lục Họa,” Lúc này Cát Thành nghênh ngang đã đi tới, vô cùng đắc ý: “Nghe nói Lâm Mặc chưa tới tham gia sát hạch, anh thật không nghĩ tới cậu ta là một con rùa đen rút đâu.”
Lục Họa nhìn Cát Thành: “Cậu ấy không phải.”
Cát Thành cũng biết Lục Họa biết che chở Lâm Mặc, cứ như thằng nhóc kia đã bỏ bùa Lục Họa rôi, khiên cô si mê như vậy.
“Em Lục Họa, em còn không biệt sao, chúng ta có một VỤ CƯỢC, VỤ cược này chính là em, người nào thi thăng, em liền thuộc về người đó, xem ra Lâm Mặc đã bỏ thi, cũng bỏ em rồi.”
Cát Thành cười nói.
Lục Họa càng ngày càng chán ghét Cát Thành, cũng không muốn đề ý đến hắn: “Ảnh thực sự quá buồn cười, tôi không thuộc về bất luận người nào, tôi chỉ thuộc về tự tôi.”
Nói xong, Lục Họa xoay người rời đi.
“Em Lục Họa!” Cát Thành bả kéo lại cỗ tay trắng mảnh khảnh của Lục Họa.
Trước đây Lâm Mặc cũng từng kéo cổ tay của cô, thậm chí còn nắm tay.
cô, thê nhưng trong lòng cô không hề mâu thuần, bây giờ bị Cát Thành kéo lại, Lục Họa đặc biệt phản cảm, quả thực không thê nào chấp nhận được hắn đụng vào.
“Cát Thành, buông ral” Lục Họa dùng sức hất hắn ra.
“Em Lục Họa, vì sao em cứ thích Lâm Mặc, cậu ta có gì tốt? Một thằng nghèo rót mồng tơi còn có quá khứ dơ bản, cậu ta có thể mang cho em cái gì?” Cát Thành kích động lần nữa kéo lại Lục Họa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Họa đã toàn bộ lạnh xuống, cô muốn nói chuyện, thế nhưng một giây kế tiếp.
bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng: “Buông cô ấy ral”
Lục Họa quay đầu nhìn lại, Lâm Mặc tới rôi.
Cậu rốt cuộc đã tới rồi!
Cô cũng biết, cậu nhất định sẽ tới!
“Lâm Mặc!” Hai mắt Lục Họa sáng lên.
Cát Thành sợ ngây.
người, hăn không ngờ tới Lâm Mặc còn đến được, rõ ràng hắn đã gọi điện thoại sai người chặn cậu lại rồi..