Lục Họa về tới nhà, cô bắt đầu làm bài tập, thế nhưng cô không tập trung được, một chữ cũng không đọc vào.
“Chị Họa Họal Chị Họa Họa!” Lúc này bên tai truyền đến tiếng Có Vũ kêu.
Lục Họa nhanh chóng hoàn hồn: “Vũ Vũ, làm sao vậy?”
“Không phải em làm sao vậy, mà là chị làm sao vậy, chị Họa Họa, em đã gọi chị tận mấy lần mà chị cứ ngân người mãi, chị đang nghĩ gì thê?” Có Vũ nghi ngờ nhìn cô.
Lục Họa có chút chột dạ: “Chị không có ngân người, cái này… đề toán này học quá khó khăn, chị không biết làm.”
Cô Vũ nhìn một chút bài tập số học trong tay Lục Họa, thật tin tưởng rôi, cô suy nghĩ một chút nói: “Chị Họa.
Họa, chị học lệch như vậy không tốt lắm đâu, như vậy đi, em tìm cho chị giáo viên toán, vê sau môi buổi tồi sau khi tan học phụ đạo cho chị nhé.”
` “Không cần đâu…”
“Chuyện này cứ như vậy quyết định.”
Có Vũ đã giải quyết dứt khoát.
Lục Họa làm xong bài tập liền đi vào phòng tắm, đợi lúc cô đi ra đã hơn mười giờ, cô dùng khăn mặt lau lau mái tóc dài âm ướt, lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tói.
Lục Họa ấn phím nhận, giọng nói lo lắng.
của Ngô Trạch Vũ nhanh chóng truyền tới: “Lục hoa khôi, cô mau lại quán bar xem một chút đi, A Mặc uống say như chết rồi.”
Ngón tay của Lục Họa siết lại, níu chặt điện thoại, uống đi, uống cho chết luôn đi!
Lục Họa tức giận trực tiếp cúp điện thoại rôi.
Đừng nghĩ đến cậu.
Đừng lo cho cậu.
Mặc kệ cậu.
Lục Họa nằm ở trên giường, đắp chăn đi ngủ.
Có Vũ khát nước, đi ra rót cốc nước uống, rất nhanh cô liền nghe được tiếng cửa mở, Lục Họa đi ra ngoài.
Lục Họa bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo khoác trăng, vội vội vàng vàng ra cửa.
“Áy, chị Họa Họa, đã trễ thế này, chị đi đâu vậy?”
“Ah, Vũ Vũ, chị có chút chuyện, phải ra ngoài một chuyên, em mau ngủ đi.”
Lục Họa đáp mập mờ, nhanh chóng chạy.
Trong quán bar.
Lâm Mặc ngồi ở trên quầy bar, trước mặt cậu ngã một đống vỏ chai rượu, Ngô Trạch Vũ đang khuyên: “A Mặc, đừng uống nữa, cậu không thể uống nữa.
Lâm Mặc đầy Ngô Trạch Vũ ra, tiếp tục uỗông rượu.
Cô gái học bá xinh đẹp kia có ở đây, cô ta quyến rũ liếc mắc về phía Lâm Mặc: “Lầm Mặc, uống rượu như vậy rất nhàm chán, chúng ta chơi chút trò chơi đi.”
` Lâm Mặc liếc cô gái học bá kia: “Chơi thế nào?”.