Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Giọng nói trong veo của thiếu nữ lộ ra vài phần hờn dỗi.

Lâm Mặc cúi đầu, chỉ thấy cái mông vệnh lên của cô dán chặc hông cậu, làn váy màu vàng sữa quận trên quần đen của cậu, chỉ là một màn này liên mang đến sự kích thích thị giác Tranh liệt.

Yết hầu Lâm Mặc khẽ chuyên động, buông lỏng ra thắt lưng mềm của cô: “Đi lên phía trước một chút, không cho chạm vào tôi!”
“..” Cậu đang nói cái gì thế?
Vừa rồi dám kéo cô trong ngực là cậu, hiện tại bảo cô đứng xa một chút đừng đụng cậu cũng là cậu, Lục Họa đã cảm thây cậu là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Quên đi, không so đo với cậu.

Lục Họa tận lực đi lên phía trước đứng, không chạm vào cậu.

Râật nhanh, chuyên xe cuối đến trạm dừng, cửa xe mở ra, Lục Họa dự định nhìn trạm dừng, thế nhưng Lâm Mặc vươn tay, trực tiếp kéo cô xuống xe.

Lục Họa nhận ra, cái ngõ hẻm nhỏ này là đường trở về nhà cậu, trước đây cô đã tới một lần, cậu dám mang cô về nhà.

“Lâm Mặc, buông tay, tôi không muốn đến nhà cậu, tôi muôn trở về nhà mình!” Lục Họa xoay người rời đi.

Thế nhưng Lâm Mặc đột nhiên chống tay lên tường, dáng vẻ đau khổ.

Lục Họa dừng bước, nhanh chóng xoay người: “Này, Lâm Mặc, cậu làm sao vậy, có phải cậu lại giả bộ hay không, cậu đừng có gạt tôi nữa!”
Lâm Mặc không nói lời nào, thế nhưng sắc mặt cậu rất yêu ớt, dáng vẻ nhíu mày không lên tiêng không giống như là giả bộ.

Lục Họa mềm lòng, Ngô Trạch Vũ nói cậu mấy ngày này đêu đắm mình trong rượu chè, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu được, hiện tại chị Lâm đi mất, bỏ cậu một mình ở nơi này, cô căn bản không bỏ lơ cậu được.

Lục Họa đi tới bên người cậu, ngón tay trắng ngần kéo lại ông tay áo cậu, lắc lư vài cái: Lâm Mặc, cậu sao vậy, có phải thân thê khó chịu hay không?”
Lâm Mặc quay đầu nhìn cô, lúc này chạm phải.

đôi mắt to sáng của cô gái, ánh mắt của cô vừa có linh khí vừa sạch sẽ, hiện tại đầy tràn lo lắng và quan tâm cho cậu.

Lâm Mặc gật đầu: “Dạ dày hơi khó chủ”
“Vậy tôi dìu cậu, ngươi kiên trì đi mây bước nữa, lập tức tới nhà ngay.” Lục Họa để cánh tay cậu khoát lên trên vai cô, dìu cậu về nhà.

Dưới cánh tay là bờ vai nhỏ nhắn của cô, cả người cô là nước, vừa đụng liền biến hóa, sao còn dìu cậu được, Lâm Mặc không dám đặt trọng lượng lên trên người của cô, sợ đè chết cô.

Bên tai còn truyền đến tiếng lẫm bẩm của cô: “Lâm Mặc, đây là đáng đời ` ai bảo cậu uống nhiều rượu như vậy, thân thể của mình cũng không rõ sao?”
“Chị Lâm… chị Lâm tuy đã đi rôi, thế nhưng Lâm Mặc, cậu không có lòng tin với chị Lâm sao, tôi luôn cảm thây chị Lâm lúc này rời đi chính là tắm lửa trùng sinh.

Chị ấy sẽ sống rất tốt, ngược lại là cậu, chị Lâm thương cậu như thế, nhất định không hy vọng thấy cậu chán chường như vậy mãi, cho nên cậu phải nhanh chóng xôc mình lại đi.”
Đêm khuy, cô bên người, có thê chạm tay là với đến mềm mại cùng âm áp, cổ thì thầm một đường, Lâm Mặc nhếch môi, nở nụ cười một đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui