“Em cái gì mà em, Trương Hàn, tật cả mọi thứ ở hiện tại của tôi đêu là bái anh bantặng, vốn dĩ tôi và chồng đang sống yên lành, nêu như không có sự xuất hiện của anh, chúng tôi cũng sẽ không như bây giờ, anh hại tôi, còn bảo tôi cảm ơn anh, dỗ anh, nói xin lỗi với anh, là anh đầu óc có bệnh hay là tôi có vấn đề?”
Trương Hàn là lân đầu tiên nhận thức được võ miệng của cô, năm năm này bản lĩnh của cô thực sự tăng lên rồi, dám bật lại lời hắn nữa cơ đầy!
Trương Hàn cười lạnh một tiếng: “Nhiễm Nhiễm, em dám ở trước mặt tôi làm càn nhứ vậy, vừa rồi em ở chỗ Nhâm Đống run như cây sáy, người ta có đánh chết em, chắc em cũng sẽ không hé răng.”
Run như cầy sấy?
Lâm Bát Nhiễm chau mày: “Đã nói xong chưa, nói xong tôi đi trước.”
Lâm Bát Nhiễm toan bỏ đi.
Thế nhưng thân hình cao lớn của Trương Hàn trực tiệp ngăn trở đường đi của cô, hai tay hãn vòng trước ngực nhìn xuông cô: “Em muôn sinh con?”
Đầu Lâm, Bất Nhiễm “ ầm” một tiếng, không.
biết hắn lại muốn chơi trò gì, hắn sẽ không muốn sinh đứa bé vui đùa một chút chứ!?
Mỗi lần ngủ với nhau hắn đều rất cần thận, làm đúng biện pháp an toàn, hoặc là sai người nhìn cô uống thuốc tránh thai, hậu cung mỹ nữ của hắn nhiều như mây, cũng không nghe nói người nào mang thai, nhìn ra được hãn cũng không muốn có con.
Thê nhưng hãn là ai chứ, hãn là người điên, là một tên ma qUỶ, nếu như hắn nỗi điên muôn một có một đứa trẻ đề chơi thì làm sao bây giờ?
Lâm Bắt Nhiễm lắc đầu: “Không có, tôi không muôn sinh.”
“Vậy là tốt rồi,” Trương Hàn như cười như không nói: “Nêu như em muôn sanh: Con, nhớ kỹ tới tìm tôi, tôi có thể giúp.”
Bệnh tâm thần!
Lâm Bắt Nhiễm trừng mắt liếc hắn một cái, bỏ đi liền.
“Tôi để cho em đi à?” Trương Hàn từ phía sau ôm lầy cô, chộn khuôn mặt tuần tú ở trong cổ cô bắt đầu hôn.
Lâm Bát Nhiễm cả kinh, liền giấy giụa: “Anh làm cái gì, bên ngoài có người, đừng ở trên người tôi lưu lại vệt tích, mau buông tôi ral”
Trương Hàn không, có sợ hãi, bá đạo lại phách lối: “Sợ cái gì, tôi thân mật với em còn phải xem sắc mặt của.
người khác? Cho dù bọn họ ở chỗ này, tôi cũng dám biểu diễn ngay hiện trường.”
“Em và tên Nhâm Đồng kia tốt nhất ngoan ngoãn cho tôi một chút, nêu để cho tôi biết tay hắn đặt ở trên người em, tôi liền phế hắn, em có tin không?”
Hắn âm lãnh uy hiếp nói.
“Tôi biết rồi biết rồi, buông tôi ra!”
Lâm Bất Nhiễm dùng sức đầy Trương Hàn ra, chạy mắt dép.
Mới vừa chạy trốn tới bên ngoài, Lâm Bát Nhiễm liễn thấy Nhâm Đồng, Nhâm Đống nhìn áo cô xốc xếch từ trong phòng Trương Hàn liền đỏ bừng viên mắt siêt quyên, anh ta muôn xông vào trong phòng làm một trận với Trương Hàn.
Thế nhưng Lâm Bắt Nhiễm kéo Nhâm Đống lại, nhỏ giọng nói: “Nhâm Đống bỏ đi, anh không đấu lại hắn.”.