Lúc đó anh ta hình như đã hứa với Lâm Bất Nhiễm, vệ sau cũng sẽ không bao giờ uông rượu nữa.
Nhâm Đống vươn tay, sờ lên khuôn mặt Đường Phương: “Vợ, là em sao, em tìm đến anh sao?”
Đường Phương sửng sốt, rất nhanh đã mỉm cười: “Là em, em tới tìm anh, đưa anh về nhà.”
Nhâm Đống ôm lấy Đường Phương, hung hăng hôn lên.
Trương Hàn ngày hôm sau vậy mà rời đi, thế nhựng Nhâm Đống một đêm không VỀ.
Lâm Bát Nhiễm bồn chồn không yên, cô vẫn ở nhà đợi Nhâm, Đông trỏ VỆ, trạng thái như Nhâm Đống ở bên ngoài rất dễ xảy ra chuyện, thê nhưng cỗ gọi điện thoại cho Nhâm Đống, điện thoại Nhâm Đống vẫn luôn tắt máy.
Anh ta đang làm gì?
Lúc này cổng biệt thự mở ra, Nhâm Đống một đềm không về đã trở về.
Lâm Bắt Nhiễm liền tiến lên đón: “Nhâm Đồng, anh đã trở về, tối qua anh đã đi đầu, em rất lo lắng cho anh.”
Nhâm Đống xin lỗi nhìn Lâm Bát Nhiễm: “Vợ ơi, tối qua anh đi quán bar uống rượu, sau đó… thuê phòng ngủ, điện thoại hết pin nên mới tắt, xin lỗi đề cho em lo lắng rồi.
“Anh trở về là tốt rồi, anh một thân mùi rượu, mau lên lầu tắm rửa đi!”
“Được.”
Nhâm Đống lên lầu, vào phòng đi tắm, Lâm Bất Nhiễm dọn dẹp áo sơmi Nhâm Đồng cởi ra, trên quân áo anh ta nông nặc mùi rượu.
Lúc này động tác Lâm Bát Nhiễm khựng lại, bởi vì cô ở trên áo sơ mi Nhâm Đống thấy được một sợi tóc dài, đây là tóc của phụ nữ.
Lâm Bát Nhiễm ngửi áo sơmi Nhâm Đống, cô nhạy cảm ngửi được mùi nước hoa phụ nữ nhàn nhạt trên áo.
Lâm Bất Nhiễm tiếp xúc giới thời thượng lâu như vậy, vừa ngửi liền biết loại nước hoa này vị rất ngọt, người dùng nó chắc là cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Tối hôm qua anh ta đã làm gì, đã khiến người ta nghĩ sâu xa rồi.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Nhâm Đống đi ra, anh ta thấy Lâm Bắt Nhiễm đang ôm quân áo của mình ngân người, nhanh chóng lộ ra vài phần lo lắng bất an: “Vợ ơi, em tự nhiên đứng đờ ra đấy làm gì, quần áo giao cho hạ nhân giặt đi!”
Nhâm Đống giật lại áo sơ mi của mình.
Lâm Bắt Nhiễm cũng không nói gì, chỉ là cười cười: “Dạ.”
Nhâm Đống vươn tay, ôm Lâm Bát Nhiễm: “Vợ, tối hôm qua anh xin lỗi, là anh khốn nạn, chớ nên ra tay với em, về sau sẽ không thếnữa, nêu như anh động thủ với em, em cứ lấy dao chặt tay anh.”
“Được, em tin anh.”
“Vợ, em’thật tốt.”
Lâm Bát Nhiễm không nói gì thêm, cô tùy ý Nhâm Đống ôm, ngước.
mắt nhìn vê phía ngoài cửa sô, có vài người, cuối cùng vẫn càng lúc cách chúng ta càng xa.
Trương Hàn rất nhiều ngày chưa xuất hiện nữa, hắn hiện tại ở vị trí cao, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, Lâm Bát Nhiễm và Nhâm Đồng tổ chức cho bồ mẹ Nhâm một buôi đại thọ, sau đó coi như cũng bình yên, thế nhưng, chỗ Nhâm Đống lại không bình yên lãm.
Lâm Bát Nhiễm thường thấy Nhâm Đống đi ra ngoài nghe điện thoại, đầu điện thoại bên kia không biết là người nào, anh ta thấp giọng, giọng nói rất không kiên nhân.
.
Tối hôm đó đang ăn cơm tối, điện thoại Nhậm Đồng lại đỗ chuồng, Nhâm Đống không nhận, thế nhưng tiếng chuông điện thoại reo một lần lại một lần, không ngừng vang lên..