Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Sức Lâm Bắt Nhiễm căn bản cũng không cách nào so với hắn, dù cô có giấy giụa thế nào, cánh tay hắn cũng như vòng sắt, giam cầm cô chặt chế, cô giỗng như là một con gà con vô lực phản kháng.

Lâm Bát Nhiễm dứt khoát dừng giãy giụa, tùy ý Trương Hàn nhét cô vào trong ghê sau xe Jjeep.

Xe jeep “brrr” một tiếng lao nhanh đi.

Nửa giờ sau, xe jeep dừng ở vủng ngoại ô ; Irương Hàn mở ra cửa sau xe: “Xuông xe.

Đây là nơi nào?
Lâm Bát Nhiễm không biết nơi đây, thế nhưng cô đột nhiền nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kêu này còn rất quen thuộc, như là… của Thu Nương từ một nơi nào đó vọng lại.

Lâm Bất Nhiễm từ trong xương cảm giác được sợ hãi, cô đời này chỉ hướng tới dương quang cùng tự do, không thẻ..

hây ‹ cảnh tàn bạo máu tanh, cô muốn trốn tránh.

“Tôi không xuống xe, tôi không muốn thấy gì hết.”
Trương Hàn vươn tay kéo Lâm Bắt Nhiệm xuông, sau đó kéo cô tay cô lôi cô đi về phía trước: “Em trồn tránh cái gì, bảo em xem thì em xem.”
Lâm Bắt Nhiễm liều mạng giãy giụa, nhưng vần bị Trương Hàn lôi đên một khung cửa số nhỏ, cô ngẳắng đầu nhìn lại, chứng kiến Thủ Nương.

Thụ Nương luôn luôn dịu dàng như nước hiện tại sắc mặt trắng bệch, đau đến mặt túa đầy mồ hôi, trên váy cô ta nhuộm đẫm máu, lách tách nhỏ xuống.

Rất rõ ràng, Thu Nương đã sảy thai.

Không phải dựa vào thuốc cũng không phải dựa vào bác sĩ, bên người Thu Nương có vài người đàn ông áo đen vây quanh, trong tay bọn họ câm gậy gộc, trên gậy gộc còn dính máu.

Đứa bé này là bị đánh chết tươi.

Lâm Bát Nhiễm ngửi được mùi máu tươi rất nồng đậm, mùi như sắt, rỉ kích thích xoang mũi cô, làm cô muốn nôn.

Lâm Bắt Nhiễm quay đầu, không muốn nhìn, thế nhưng Trương Hàn bóp mặt cô, ép buộc cô nhìn: “Nhiễm Nhiễm, không phải em đồng cảm với cô ta sao, hiện tại tôi đê em xem rõ ràng, em nhìn cho kỹ.”
Lúc này Thu Nương bên trong dường như nghe được động tĩnh, cô ta yêu ớt nhìn lại.

Lâm Bất Nhiễm đã cảm thây ánh mặt Thu Nương rơi vào trên người mình, Thụ Nương mập mây đôi môi, vô lực nói: “Cứu… cứu con tôi…”
Lâm Bắt Nhiễm toàn thân run rầy, nhịn không được, cô” huệ” một tiêng rồi nôn ra.

Trương Hàn là cố ý nghiêm phạt cô, thê nhưng cũng không ngờ đên cô sẽ nôn ra tại chô, hắn vươn tay võ nhẹ lưng cô: “Nhiễm Nhiễm…
Lâm Bất Nhiễm đầy hắn ra: “Tôi nhìn rồi, có thể đi về chưa?”
Trương Hàn vẫn không nói gì, Lâm Bắt Nhiễm xoay người rời đi.

Thế nhựng đi vài bước, cơ thể Lâm Bất Nhiễm mềm nhữn, trực tiếp ngất xỉu.

“Nhiễm Nhiễm!”
Một khắc cuối cùng khi Lâm Bất Nhiễm ngất xỉu, cô nghe được tiếng Trương Hàn gầm, hãn hiện tại nhật định rât tức giận nhỉ!
Thật tốt quá, cô rốt cục không cần đối mặt với hẳn nữa rôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui