“Thật không? Đoạn Trường Thảo trong anh có thê giải được?” Thượng Quan Mặc không chắc chắn lắm.
Lục Họa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, không gì sánh được nghiêm túc gật đầu: “Có thê giải: được, tin tưởng em, tuyệt đồi giải được, Thượng Quan Mặc, anh tuyệt đối có thể sóng lâu trăm tuôi!”
Anh sống lâu trăm tuổi?
Thượng Quan Mặc không suy nghĩ nhiều, mi vươn tay gõ lên cái mũi nhỏ thanh tú của Lục Họa: “Không phải anh sống lâu trăm tuổi, mà là chúng ta cùng nhau sống lầu trăm tuổi.”
Lục Họa thống hàng mi xuống, cô vươn tay nhỏ bé ôm chặt vòng hông của Thượng Quan Mặc, mê luyên cọ cọ, giồng như chú mèo con: “Thượng Quan Mặc, em muốn „Vĩnh viên ở bên anh, rất muốn rất muốn.”
“Hiện tại chúng ta đã ở bên nhau, chỉ cân em không rời đi, sẽ không có kẻ nào có thê tách chúng ta xa nhau.”
Thượng Quan Mặc cho thấy tâm ý.
“Dạ.” Lục Họa dùng sức gật đầu: “Về Giao Nhân kia, anh phải nghĩ biện pháp.”
Giao Nhân kia chính là Thanh Thanh, nhưng muốn cho Thanh Thanh lộ ra chân tướng có chút khó nhằn.
Trong khoảng thời gian này Thượng Quan Mặc đã giữ Thanh Thanh bên người, trải qua quan sát, Thanh Thanh tuy là giả dạng làm một đóa trà xanh đáng thương, thoạt nhìn thủ đoạn rất yếu rất low, thê nhưng tâm cơ cô ta rât sâu, so với cô mẹ vững hơn, không dễ ra tay.
“Đã biết, chuyện này anh sẽ nghĩ cách.” Thượng Quan Mặc hôn lên trán Lục Họa.
Lục Họa nhắm mắt lại: “Vậy chúng ta ngủ đi, em mệt rồi, Sáng sớm ngày mai dậy sóm một chút.”
*Ừ, Họa Họa, ngủ ngon.”
Hai người ôm nhau ngủ.
Lục Họa ngủ rất ngon, thê nhưng lúc cô còn chưa tỉnh đã cảm giác mình bị bề lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Thượng Quan Mặc ôm CỔ lCH Xe”
Hiện tại trời còn mờ tối, anh ôm cô đi đâu?
“Dậy rồi?”
Lục Họa nhu liễu nhu mắt nhập nhèm mặt buồn ngủ: “Anh dẫn em đi đâu thế, bây giờ còn hừng đông mài!?”
Thượng Quan Mặc gật đâu: “Đúng vậy, thời gian còn sớm, chúng ta đi đên cục dân chính xếp.
hàng trước, anh Sợ quá nhiều người, đềm dài lắm mộng.”
Lục Họa nhanh chóng bật cười, cô thật không ngờ Thượng Quan Mặc mới sớm tinh mo đã mang cô đến cục dân chính xếp hàng, đây đại khái là thời khắc thấp thỏm nhất cuộc đời anh.
“Họa Họa, em ngủ một lát nữa đi, cục dân chính mở cửa anh sẽ gọi em.”
Lục Họa ngọt ngào nhắm mắt lại: “Dạ”
Trải qua bốn giờ xếp hàng, Thượng Quan Mặc và Lục Họa là người đâu tiên lầy được giây hôn thú.
Nhân viên công tác hỏi: “Lục tiểu thư, cô và Thượng Quan tiên sinh là tự nguyện kết thành vợ chồng sao?”
Lục Họa ngọt ngào nhìn Thượng Quan Mặc bên cạnh, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tôi tự nguyện.”.