Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Lục Họa cảm giác mình đã đi đến viên mãn.

Hai người đi ra, Lục Họa lầy ra một tắm hình, đây là vừa rôi cô xin nhân viên công tác, là tắm ảnh anh trộm hôn cô.

Trong hình cô cười rực rỡ nhìn về phía trước, thiếu niên áo sơ mi trắng hai mắt toái sáng nhìn qua, thành kính lại lưu luyến hôn trên mặt cô, mặc dù việc tôt thường gian nan, thế nhưng Lục Họa giờ khác này cảm thây thiếu niên Lâm Mặc cùng thiếu nữ Lục Họa cũng đã có kết cục hoàn mỹ nhất.

Lúc này Thượng Quan Mặc cầm hai quyền số đỏ tới: “Em hay vứt bừa bãi, giấy hôn thú để anh giữ đi.”
“Không được, em muốn giữ, em sợ anh vứt nó luôn.” Lục Họa kháng nghị.

Thượng Quan Mặc đã cất hai quyền sỐ đi, làm của riêng: “Chuyện khác đều chiều em, thế nhưng quyền sổ đỏ này để anh giữ, nếu như một ngày em lại bị mang đi, anh có thế câm quyền số đỏ này đòi em về.”
Trong lòng Lục Họa ngọt ngào, cô ôm cánh tay tráng kiện của Thượng Quan Mặc: “Vài ngày nữa chờ anh bận xong, em liên mang anh chính thức đi thăm bô mẹ và các anh trai của em.”
Thượng Quan Mặc căng thẳng: “Bọn họ… sẽ n nhận anh sao?”
“Đương nhiên sẽ, chúng ta đã tiên trảm hậu tấu, bọn họ đệu sẽ thích anh.” Lục Họa chắc chắn nói.

Thượng Quan Mác dùng sức gật đầu: “Được, ti sẽ cố hết sức đề nhà em thích anh.”
“Dạ, hôm nay chúng ta không lái xe, đi bộ về nhà đi!”
“ĐừGG.

Thượng Quan Mặc năm tay Lục Họa đi trên đường phỏ, năm năm này anh và cô ai cũng bôn ba bận rộn, hiêm có giây phút nhàn nhã đi bộ như Vậy, xuật hành điêu là đi xe đặc biệt, trước đây đi đường bộ là thời trung học của họ, cho nên khoảnh khắc này vô cùng quý giá.

“Thượng Quan phu nhân.” Lúc này Thượng Quan Mặc gọi một tiêng.

Hả?
Lục Họa còn không thích ứng cách xưng hô này, tuy cô đã là Thượng Quan phu nhân của anh.

Đương nhiên, cũng có thể là Lâm phu nhân của anh.

“Thượng Quan tiên sinh, anh gọi em có chuyện gì ạ?”
“Anh muốn hỏi một câu, chừng nào em mới đổi giọng hả?”
“Đồi giọng? Đổi cái gì?”
“Em cảm thấy thế nào? Anh hiện tại đã là ai của em, em thấy nên gọi thế nào mới chuẩn xác hửm?” Thượng Quan Mặc ám chỉ nói.

Lục Họa nhanh chóng nghĩ tới hai chữ, thế nhưng cô câu đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng cười.

Ừm… Thực sự ngại ngùng quá…
Thượng Quan Mặc nhéo nhéo tay cô, thúc giục: “Thượng Quan phu nhân, gọi một tiêng chồng anh nghe nào.”
Chồng.

Vừa rồi cô nghĩ chính là “chồng”, trùng hợp như vậy, anh muôn nghe cũng là“chông”.

“Không muốn.”
“Thực sự không muốn?”
“Không muốn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui