Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Trong quán bar.

Thượng Quan Mặc đứng ở hành lang, Bì một tay đút trong túi quần, một tay năm điện thoại, khi nghe tiêng “tút tú truyền đến, anh liền nhíu mày kiếm.

Sao cô lại đột nhiên cúp điện thoại?
Gọi đến là cộ, cúp ngang cũng là cô, cộ mỗi lần đều như vậy, đảo loạn mặt hồ vốn tĩnh lặng của anh rồi lại xoay người bỏ đi, thực sự là cực kỳ giống một người phụ nữ xấu xa.

Thượng Quan Mặc gọi điện thoại cho quản gia: “Hôm nay phu nhân làm gì, ăn uông thê nào?”
Quản gia thành thật báo cáo: “Chủ nhân, mã nhân hôm nay rất nghe lời, chỉ ở trong phòng không ra ngoài, khâu vị phụ nhân không quá tôt, bác sĩ dinh dưỡng đã đổi nhiều cách chuẩn bị thức ăn ngon cho phụ nhân, thế nhưng phu nhân mỗi lần đều miễn cưỡng ăn vài miêng rôi nôn ra toàn bộ.”
Cô lại nôn sao?
Thượng Quan Mặc lúc này chau chặt mi tâm, phản ứng mang thai của cô rất nghiêm trọng, anh chưa bao giò biết phụ nữ mang thai sẽ khổ cực như vậy.

“Phu nhân tâm trạng thế nào?”
“Chủ nhân, tâm trạng phu nhân vẫn rất tệ, kỳ thực bác sĩ kiên nghị phụ nhân đi ra ngoài phơi nắng hít thở không khí một chút, thê nhưng phu nhân chỉ chôn chân trong phòng, không muôn ra ngoài, chúng tôi cũng đã lâu không nhìn thây phu nhân cười rồi.’ Tâm trạng cô rất tệ?
Thượng Quan Mặc nhệch môi thành đường cong châm chọc, tâm trạng cô đương nhiên không tốt, cô một lòng muốn giết con, muôn rời khỏi anh, cô bây giờ bị cắm túc, tâm trạng cô sao có thê tôt?
“Chủ nhân, nêu không… anh trở lại thăm phụ nhân một chút đi! Phụ nữ mang thai đều muốn chồng ở bên cạnh, tôi thấy anh đã… vài buổi tối chưa trở về nhà rồi.” Quản gia thận trọng nói.

Thượng Quan Mặc im lặng vài giây, sau đó thờ ơ từ chối: “Tôi không vê.”
Anh trở về làm cái gì?
Cô chắc cũng không mong anh về.

“Tiếp tục giám sát cô ấy, cô ấy và đứa bé không thể xảy ra bắt cứ chuyện nào, hiểu chưa?” Thượng Quan Mặc trâm giọng nói.

“Hiểu rồi thưa chủ nhân.”
Cúp điện thoại, Thượng Quan Mặc không vào phòng bao nữa, anh lười biêng dựa vào trên vách tường, cúi mặt không biết đang nhìn thứ gì, ngọn đèn rọi vào trên người anh, mệt mỏi rã rời lại cô đơn.

Có đôi khi, anh thực sự không biết nên làm gì?
Nên bắt cô làm gì?
Lúc này mỹ nữ điệu đà kia lại tới thúc dục: “Thượng Quan Thiếu chủ, sao anh còn ở chỗ này, chúng ta đi vào đánh bài đi!”
Mỹ nữ đi tới, muốn khoác trên cánh tay Thượng Quan Mặc.

Thế nhưng Thượng Quan Mặc bắn ánh mắt nhìn sang, sắc bén lại sát phạt, dường như muôn dùng ánh mắt chém gãy tay cô ta.

Mỹ nữ sợ đến sắc mặt trắng nhọt, thu hỗi lại bàn tay lắng lơ, không dám mon men lại nữa.

“Thượng Quan Thiếu chủ, em…”
Thượng Quan Mặc nhấp môi mỏng, không hè nhẫn nại nói: “Cô là ai2”
Mỹ nữ cứng đờ, lúng túng: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui