Thượng Quan Mặc sáng rực mắt, đây thật là chuyện rất kỳ diệu, anh nhìn Lục Họa: “Con trai hình như… đá tôi.
”
Lục Họa cũng cảm nhận được, cô gật đầu: “Ứm, con trai đang đá anh đó, chắc là con trai đang gìao tiếp với anh.
”
Tiểu Diệp Diệp hết sức hiều động hoạt bát, “hih thường cũng sẽ đá bụng Lục Họa, đây là lân đâu tiên cậu gặp bó, Tiểu Diệp Diệp đã không kịp chờ đợi muốn chào hỏi bố mình.
Tay Thượng Quan Mặc lại xoa xoa, lúc này Tiêu Diệp Diệp trong bụng cũng đá anh một cái.
Cả trái tim Thượng Quan Mặc tràn đầy, con trai thật sự đang đá anh.
Lúc này Lục Họa lộn tay phủ lên trên bàn tay anh, cô dịu dàng cười nói: “Diệp Diệp, đây là bố con đấy.
”
Thượng Quan Mặc ngước mắt nhìn cô trong ngực mình, cô rũ hàng mi nhỏ dài, thanh âm trong veo mêm mại, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, y hệt con trai anh.
Ở trong mắt của Thượng Quan Mặc, cô vẫn là tiêu Công chúa trong lòng bàn tay anh, chưa từng lớn lên.
Lúc này người chung quanh đột nhiên chen chúc, Thượng Quan Mặc chúi người vê phía trước, đôi môi mỏng trong lúc vô ý cọ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Họa.
Anh hôn cô.
Lục Họa đột nhiên ngước mắt, đôi mắt đen ươn ướt xinh đẹp nhìn anh.
Hai người không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt chạm nhau, bầu không khí cũng bắt đầu ái muội, chết người nhất chính là mặt hai người còn dính sát nhau, hô hấp quân quanh.
Thượng Quan Mặc nhìn xuống đôi mội cô, sau đó lại, rơi mắt vào đôi mắt biết nói xinh đẹp ấy.
Lục Họa không chịu nổi ánh mắt anh như vậy, còn có bẫu không khí vô cùng thân thiết mập mờ như thé, cô dời đi ánh mắt.
Lúc này “ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Thượng Quan Mặc cũng buông lỏng Lục Họa, phảng phát ám muội ban nãy chỉ là ảo giác trong nháy mắt.
Ba người lên xe, Thượng Quan Mặc ở phía trước lái xe, ghiếc xe sang trọng một đường lái đến hướng Lục gia biệt thự, anh tiễn cô về nhà.
“Công chúa, hiện tại đói bụng rồi chứt”” Thím Chu quan tâm hỏi.
Lục Họa gật đầu, cô có chút đói bụng.
“Nữ đầu bếp đã làm cơm xong rồi, đều là món Công chúa con bình thường thích ăn, lát nữa ăn nhiều một chút.
” Thim Chu đưa nước cho Lục Họa.
Lục Họa uống hết mấy ngụm nước.
Lúc này thím Chu nhìn về phía ngoài cửa số, bà ngạc nhiên phát hiện đây không phải là đường trở về Lục gia, bà liên nói ngay: “Thượng Quan Thiếu chủ, có phải anh đi nhằm đường hay không, đây không phải là đường trở vê.
”
Lục Họa nhìn thoáng qua ra phía ngoài, cái quả thật không phải đường trở về Lục gia, đây quả thực là đi ngược lại, hình như là trở về đường chỗ của anh.
Lục Họa nhanh chóng ngắng đầu nhìn về người đàn ông phía trước.
Trên khuôn mặt tuần mỹ của Thượng Quan Mặc không có tâm trạng gì lớn, anh thản nhiên nói: “Tôi hiện tại phải đi về xử lý một phần văn kiện, chờ tôi xử lý xong lại đưa hai người trỏ về.
”
“Nhưng là… nếu không như vậy đi Thượng củ Thiệu chủ, tôi biết anh bận v anh để tôi và Cổng chúa ở chỗ này đi! Sẽ có người tới đón chúng tôi.
” Thím Chu nói.
.