Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Khóe môi hắn bị người ta cắn, hắn bên ngoài còn có một người phụ nữ, Nhiễm Nhiễm nhất thời nguy cơ tứ phía.

Thế nhưng bề ngoài cô ta cũng không nói gì, mà ngoạn ngoãn gật đầu: “Dạ anh Hàn, em đều nghe theo anh.


Cô ta biết người đàn ông như Trương Hàn cân một người phụ nữ tuyệt đi phục tùng, Ì bất cứ thời khắc nào đều sùng bái hắn mến mộ hắn, cho nên cô ta vẫn sống theo dáng vẻ hắn thích.

Trương Hàn bỏ đi, lúc này hắn đột nhiên thấy được Lâm Bát Nhiễm, Lâm Bất Nhiễm đã ở đây.

Nhưng Lâm Bất Nhiễm cũng không đặt ở trên người hắn, cô chỉ là nhìn chằm chằm bộ găng tay nhỏ kia đờ ra, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngày hôm nay sắc mặt của cô cũng rất yêu ớt, hồn như treo ngược cành cây.

Cái này làm Trương Hàn chau chặt mi tâm, hắn bước đến trước mặtLâm Bất Nhiễm, lên tiếng: “Em đang nhìn cái gì?”
Âm thanh này nhanh chóng kéo Lâm Bắt Nhiễm về thực tế, cô nhìn Bg Hàn trước mặt, lắc đầu: “Không có.


.

không nhìn gì cả.

.

“Phải không?” Trương Hàn nghỉ ngờ đánh giá cô.

Lâm Bắt Nhiễm rất sợ bị hắn nhìn ra cái gì, cho nên nhanh chóng nói: “Anh họ, vé của em đã có chưa, em nhớ quê quá, em muôn nhanh chóng rời khỏi nơi này, có thể chứ?”
Ở đây có rất nhiều người, nhưng hắn không nói chữ nào về chuyện cho phép cô rời đi, không còn cách nào, Lâm Bắt Nhiễm chỉ có thê lầy Nhiễm Nhiễm làm tắm bia hỏi hắn.

Lúc này Nhiễm Nhiễm cũng đã đi tới: “Anh Hàn, nếu em họ nhớ nhà như vậy, anh mau sớm đề em ấy về nhà đi.


Trương Hàn không nhìn Nhiễm Nhiễm, mà là đưa mắt đặt ở trên người Lâm Bất Nhiễm, hắn mấp máy môi mỏng: “Gần đây vé rất khó mua, em cứ an tâm ở nơi này một thời gian ngắn đi!”
Lâm Bắt Nhiễm bắt đầu lo lắng, hắn đây là không cho phép cô rời đi u2 “Anh họ, em…” Cô muốn tranh thủ.


Thế nhưng Trương Hàn căn bản không cho cô cơ hội mở miệng: “Anh còn có việc, đi vào trước, các em cứ thong thả chơi!”
Nói rồi Trương Hàn liền bước đi vào bên trong.

Lâm Bắt Nhiễm: “…”
Nhiễm Nhiễm nhìn sắc mặt Lâm Bát Nhiễm tái nhọt: “Em họ, nêu không em cứ ở chỗ này chơi một hồi đi!?”
“Nhiễm Nhiễm, thân nhân của tôi đều ở nông thôn, bọn họ tuổi già sức yêu, bên người không có một ai giúp đỡ, tôi thực sự không yên lòng, chị có thể giúp tôi nói với anh họ một chút, mau sớm đề cho tôi rời đi không?” Lâm Bát Nhiễm cầu xin nhìn về phía Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm gật đầu: “Em họ em đừng gấp, lát nữa chị đi tìm anh Hàn rôi chị sẽ giúp em nói một câu.


“Nhiễm Nhiễm, cám ơn chị.

” Lâm Bắt Nhiễm nói chân thành.

Trong thư phòng.

Trương Hàn ngồi trên ghế làm việc, trước mặt hắn có một người đang đứng, là bác sĩ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận