Chương 729: Khiến Hạ Tịch Quán Biến MắtLệ Yên Nhiên đau đớn mất mát tìm được Dạ Huỳnh, cô ta ôm Dạ Huỳnh khóc lớn một trận.Dạ Huỳnh chỉ có một đứa con gái là Lệ Yên Nhiê, bà ta còn chưa từng thấy Lệ Yên Nhiên khóc lóc như vậy, liền đau lòng: “Yên Nhiên, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, con mau nói với mẹ.Trên mặt Lệ Yên Nhiên đều là nước mắt, cô ta nức nở nói: “Mẹ, anh Hàn Đình muốn từ hôn với con, anh ấy không cần con nữa!”Cái gì?Dạ Huỳnh biến sắc, Lục Hàn Đình cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn còn chưa được bao lâu, lúc đó đám hỏi Lục Lệ oanh động toàn bộ Đề Đô, hiện tại Lục Hàn Đình lại muốn từ hôn, việc này nếu như truyền đi tất cả mọi người sẽ nói Yên Nhiên là bị Lục gia thối hôn, là bị vứt bỏ, đến lúc đó Yên Nhiên sẽ trở thành trò cười của cả Đề Đô, sẽ bị người khác chỉ trỏ cả đời.Không thẻ!Tuyệt đối không thể!“Mẹ, đều là do Hạ Tịch Quán, anh Hàn Đình bị Hạ Tịch Quán mê hoặc rồi, con rất hận ả Hạ Tịch Quán đó, con muốn con ả đó biến mắt khỏi thế giới này!” Lệ Yên Nhiên oán hận nói.Dạ Huỳnh trầm ngâm trong chốc lát, đêm nay bà ta thất thủ, để Hạ Tịch Quán thoát được, bà ta không thể xuất thủ nữa, vì như thế sẽ rút dây động rừng.Song, Hạ Tịch Quán cần phải biến mắt khỏi thế gian này!Dạ Huỳnh nghĩ tới điều gì, bà ta cong môi sờ sờ đầu Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, quên báo cho con tin tốt, anh Vô Ưu của con đã về rồi đấy!Dạ Vô Ưu đã trở về!Độc vương Dạ Vô Ưul Lệ Yên Nhiên nhanh chóng quên mắt khóc, khiếp sợ há to miệng, anh Vô Ưu về rồi?Trong đám con cháu của Dạ gia, Dạ lão vô cùng có thiên phú y học, nhưng Dạ Vô Ưu càng trò giỏi hơn thầy, hắn ta từ nhỏ đã thiện độc, gần như có thiên phú dị bẩm với độc. Lệ Yên Nhiên khi còn bé chỉ sợ Dạ Vô Ưu, vì trên người Dạ Vô Ưu âm khí rất nặng, còn có một đôi mắt như bò cạp vậy, bất luận kẻ nào bị anh theo dõi, đều sẽ như bị độc xà cắn phải.Dạ lão trút xuống hết tất cả tâm huyết với người cháu này, mấy năm trước Dạ Vô Ưu liền bế quan bất xuất, nghe nói độc của hắn ta đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa.“Mẹ, anh Vô Ưu thực sự trở về ư, vậy thì tốt quá, mau để cho anh Vô Ưu đi đối phó con ả Hạ Tịch Quán kia, Hạ Tịch Quán tuyệt đối không phải địch thủ của anh Vô Ưu!” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng vui vẻ cười nói.Dạ Huỳnh cũng gật đầu một cái, chỉ cần Dạ Vô Ưu xuất thủ, Hạ Tịch Quán chỉ có một con đường chết!“Yên Nhiên, con yên tâm đi, giờ mẹ gọi cho ông ngoại con, ông ngoại nhất định sẽ bảo anh Vô Ưu xuất thủ!”“Nhưng mẹ, ông ngoại vẫn không thích anh Vô Ưu dính dáng vào việc của đám đàn bà, lần trước Minh Châu còn bị ông ngoại mắng một trận, muốn để ông ngoại đồng ý, cũng khó lắm ấy.”Ánh mắt Dạ Huỳnh lập lòe: “Chuyện này con không cần phải để ý đến, tự mẹ nhiên có biện pháp thuyết phục ông ngoại con.Yên Nhiên, con chờ xem, rất nhanh Lục Hàn Đình sẽ cưới con, mẹ muốn Lục Hàn Đình tam mối lục sính, cả thành hồng trang(*) tới rước con về, cho con một hôn lễ thịnh thế, để con trở thành Lục phu nhân của cậu ta!”(°) Tam mối lục sính, cả thành hồng trang: Ý chỉ sính lễ cưới ngày xưa của Trung Quốc. “Ba môi” ý chỉ ba bà mi: “sáu sính”là sáu giai đoạn của một buổi đám hỏi: “cả thành hồng trang” – trang sức đỏ thẫm cả đô thành, ý chỉ vàng bạc châu báu nhiều.Nhìn ánh mắt Dạ Huỳnh kiên định, Lệ Yên Nhiên chợt an lòng.Lệ Yên Nhiên rời khỏi phòng, Dạ Huỳnh nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Dạ lão.Chuông điện thoại reo hai lần sau đó đường dây được nối, giọng của Dạ lão truyền tới: “Alo, Huỳnh Huỳnh.”“Alo ba à, Vô Ưu trở lại chưa?”“Vừa về đến nhà đấy, ba bảo nó nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Trong giọng Dạ lão vô cùng kiêu ngạo vui sướng, vừa nghe cũng biết Dạ Vô Ưu vượt qua được mong muốn của ông ta.