Chương 806: Bà Ta Bị Toàn Bộ Thế Giới Vứt BỏDạ lão suy tính trong lòng, lão ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyện Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát tuyệt đối không thể dính vào Dạ gia, bằng không về sau không thể tẩy sạch được.Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão lúc này rơi vào trên người Dạ Huỳnh, sau đó lão đi lên trước, giơ tay lên liền vả mạnh Dạ Huỳnh một bạt tai.Ba, một tiếng, Dạ Huỳnh không hề phòng bị, trực tiếp bị tát ngã xuống đất, Dạ lão rất dùng sức, nửa bên mặt bà ta đã sưng đỏ lên.Dạ Huỳnh bưng mặt mình, khiếp sợ nhìn Dạ lão, bà ta không rõ cha mình vì sao bây giờ không che chở mình mà còn vô duyên vô cố đánh mình?Dạ Huỳnh thực sự bị đánh đến ngu người: “Bó, vì sao lại đánh con?”Dạ lão lòng đầy căm phẫn, chỉ vào Dạ Huỳnh mắng: “Thứ con gái bất hiếu như mày, nhất định là mày khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, Yên Nhiên là một đứa trẻ ngoan biết bao, đều bị mày nuôi hỏng!”Dạ Huỳnh cảm thấy sau khi nhận một bạt tai, Dạ lão lại đánh đòn cảnh cáo bà ta, bà ta không rõ cha mình đang nói cái gì, cái gì mà bà ta khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, chủ ý này là của Dạ Vô Ưu cơ mà.“Hà “Được rồi, mày đừng gọi tao là bố nữa, tao không có đứa con gái như mày, mày bây giờ đơn giản là con điên, mày chính là một con quỷ cuồng sát nhân, tao không quen mày nữa rồi!” Dạ lão lạnh lùng phát tay áo, chống lưng rời đi, không muốn nhìn Dạ Huỳnh nhiều hơn một phút nào nữa.Dạ Huỳnh hiểu, giờ bà ta mới hiểu được, bà ta bị vứt bỏ rồi, bà ta bị cha mình vứt bỏ!Hiện tại tất cả trách nhiệm đều đầy tới trên người bà ta, vì bảo toàn sự trong sạch của Lệ Yên Nhiên, bà ta phải hy sinh.Dạ Huỳnh ngắng đầu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên…”Lệ Yên Nhiên có ngốc cũng nghe hiểu ý Dạ lão, hiện tại Dạ Huỳnh chật vật ngồi sập xuống đất, hai mắt đỏ bừng nhìn cô ta, Lệ Yên Nhiên theo bản năng lui về sau một bước, cô ta không dám đi về trước nữa, cô ta muốn tránh Dạ Huỳnh ra thật xa.Dạ Huỳnh thấy con gái ruột lại đối xử với mình như thế, cơn đau lòng của bà ta cuỗn cuộn dâng lên, bà ta thật sự không có ngờ đến đứa con gái mình mang thai chín tháng mười tháng, đứt ruột đẻ ra, bao tình yêu thương đều đỗ dồn vào nó, ấy vậy mà nó cũng vứt bỏ mình.Bà ta bị toàn thế giới từ bỏ.Sống nhiều năm như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, hết thảy tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, bà ta không có được gì cả.Dạ Huỳnh lòng như tro tàn, bà ta biết mình xong rồi, bà ta đã từ đám mây cao ngắt trên tầng cao ngã xuống, bà ta không còn là Lệ phu nhân, không còn là Đại tiểu thư Dạ gia, tương lai nửa đời sau của bà ta cũng sẽ trôi qua trong ngục giam.Tuy Lệ Yên Nhiên vứt bỏ bà ta, nhưng bà ta không thể liên lụy đến con gái được, bà ta nhận hết thảy tội danh.Dạ Huỳnh oán độc nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, đều là tao làm, là tao khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát vu hại mày, là tao hạ độc lão phu nhân, mày hài lòng chưa?”Hạ Tịch Quán nhìn Dạ Huỳnh trên đắt, cô tiến lên hai bước, đi tới cạnh Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, bà nhất định thật không ngờ tại chính thời khắc nguy nan của mình, tôi lại là người ở gần bà nhất nhỉ? Kẻ thù bản thân hận thấu xương còn có thể thản nhiên hào phóng đứng cạnh bà, mà bồ bà, con gái bà, cháu gái bà, đều tránh xa bà không kịp, bà có cảm giác cuộc đời có bao mỉa mai không?”Dạ lão, Lệ Yên Nhiên cùng Dạ Minh Châu đều cứng đờ.“Dạ Huỳnh, bà chớ nên trêu chọc tôi, con người tôi chưa bao giờ là hiền lành, bà hại tôi suýt chút nữa chết đuối, tôi có thù tất báo, song, tôi rất thông cảm với bà, bởi vì bà là kẻ duy nhất trong toàn bộ Dạ gia còn có tình người, tình thương của mẹ, là lương tri sau cùng của bà.”