Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

"Chỉ có hai người chúng ta không tốt sao?" Lạc Thiên uy đem lấy cô ép sát vào vách tường, một tay nâng cẳm của cô lên, bức bách cô nhìn hắn.

Thế giới hai người?!

Nghe được từ trong miệng em trai nói ra mấy chữ này, lạc Tích Tuyết quả thật muốn chết, quả nhiên là hắn cố ý.

Hắn chính là cố ý muốn mọi người trong nhà rời khỏi, làm như vậy là để đơn độc cùng cô ở chung một chỗ.

"Em là cố ý? Chị đều đã nói với em chúng ta không có khả năng, tại sao em còn không chịu buông tay?" Lạc Tích trừng hắn, trong lồng ngực phập phòng lửa giận, cô bực tức chất vấn.

Ánh đèn vàng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, giống như vòng sáng mỹ lệ đội trên đầu của một thiên sứ lạc xuống phàm trần.

Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt, môi đỏ mọng kiều diễm khẽ mở, thật giống như dẫn dụ người khác khám phá nó vậy.

Cô thật sự không biết vẻ tức giận của mình đến tột cùng có bao nhiều mỹ lệ, nhưng Lạc Thiên uy lại biết, tầm mắt của hắn đã không cách nào từ đôi môi ấy của cô dời đi.

Hô hấp càng nóng rực, dục vọng như muốn bùng nổ.

Đè nén không được nữa, Lạc Thiên uy đã cúi đầu, chậm rãi đặt trên đôi môi mềm mại đỏ mọng ấy.

Khi lạc Tích Tuyết tỉnh hồn lại, chỉ cảm thấy trên môi bị vật ấm áp bao trùm, ẩm ướt, tê tê.

Cô kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên uy gần trong gang tấc.

"A ưmh"

Lòng của cô lần nữa nhảy đến cổ họng, gần như hít thở không thông nhìn người con trai trước mắt, vừa nghĩ đẩy hắn ra, thì lưỡi của hắn đã nhân cơ hội chui vào trong trong miệng cô.

Nụ hôn nóng cháy, từ mép cổ, dọc theo vành tai trượt đến xương quai xanh, trải rộng đến toàn thân.

Lạc Thiên uy áp sát thân thể của cô, hai người chậm rãi hướng trên ghế sa lon ngã xuống.

Thân thể cao lớn của hắn che ở trên người của cô, không có một khe hở.

Răng môi giao nhau, đầu lưỡi của hắn chui vào trong miệng tràn ngập mùi đàn hương của cô đến từng trận tê dại.

Lạc Tích Tuyết vươn tay chống đỡ lồng ngực của hắn, ngược lại làm cho hắn càng thêm dán chặt vào cô hơn.

Trằn trọc dây dưa, bốn phía tràn ngập mùi thơm từ trên người cô tỏa ra hòa với hương vị của dục vọng và tình yêu mãnh liệt mà hắn dành cho cô, giống như rượu nguyên chất, cơ hồ làm mê say tất cả giác quan của Lạc Thiên uy.

Cho đến khi hai người sắp vì vậy nụ hôn nóng bỏng mà hít thở không thông, Lạc Thiên uy khẽ buông lỏng cô ra, vùi đầu vào cổ của cô mà thở dốc, thanh âm mang theo dục vọng khàn khàn: "Tích Tuyết, em thật là thơm."

Lạc Tích Tuyết cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng xanh bỗng trở nên đỏ bừng.

Bị hắn nói như vậy, cô thật không biết là nên buồn hay nên vui.

Lạc Thiên uy chống thân thể lên, nghiêm túc nhìn cô ở phía dưới.

Giờ phút này, đôi mắt cô hiện một tia mê loạn cùng hoảng sợ, đôi môi bởi vì hắn mới vừa thô bạo hôn đã sưng đỏ không chịu nổi.

Hắn duỗi ngón tay ra, thương tiếc đụng vào môi của cô, dịu dàng vuốt ve, đáy mắt có nồng đậm yêu thương.

"Lạc Tích Tuyết, em hãy làm người con gái của tôi."

ánh mắt hắn kiên định chấp nhất, rồi lại nhỏ giọng thì thầm, giống như là sợ sẽ hù dọa đến cô "Tôi không muốn em làm chị của tôi, tôi chỉ muốn em làm người con gái của tôi."

Lời nói của hắn giống như là một viên đạn nặng ký quăng vào lòng lạc Tích Tuyết, thoáng chốc giật mình sóng to gió lớn.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn,trong đó có tình yêu không phải giả.

Huống chi đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn hướng cô nói lên yêu cầu như thế!

Lạc Tích Tuyết hiển nhiên hiểu, hắn không phải đang nói đùa.

Nhưng coi như hắn thật sự thích cô, thì cô cũng có thể làm thế nào đây? Bọn họ là chị em, là không thể nào xảy ra quan hệ đó được.

Cho nên chỉ có cự tuyệt hắn, mặc dù như vậy sẽ thương tổn đến hắn.

Cô nhanh chóng đứng dậy, đẩy hắn ra, xoay người rời đi.

"Thật xin lỗi, chị mệt mỏi, chuyện này sau này hãy nói thôi."

Cô chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt, bởi vì Lạc Thiên uy là một người con trai cố chấp.

Nhưng hắn rồi cũng sẽ buông tay, tựa hồ không dễ dàng như vậy,cô chỉ có thể từ từ để cho hắn hiểu rằng bọn họ thật sự không thích hợp.

Lạc Tích Tuyết không biết mình làm cách nào chạy về phòng ngủ, chỉ cảm thấy dọc đường đi, sau lưng thủy chung luôn có một đôi mắt nóng bỏng dừng ở trên người của cô, cho đến khi cô trốn vào gian phòng, đóng cửa lại.

Một đoạn đường ngắn ngủn giống như hao hết tất cả lực khí của cô, thân thể mảnh khành của cô theo cánh cửa trượt xuống mặt đất.

Cô ôm lấy toàn thân mình thật chặt, trên người tràn đầy tư vị của hắn, trên môi tựa hồ còn có thể cảm thấy một ít nóng rực mà hắn mang đến cho cô.

Cô nỗ lực hô hấp, nỗ lực thuyết phục mình, đây chẳng qua là hắn cho cô một cái hôn chúc ngủ ngon thôi!

Thế nhưng đã không phải là lần đầu tiên hắn hôn cô rồi.

Tựa hồ chỉ có những người yêu nhau mới có nụ hôn nóng bỏng như thế, mới phải có môi lưỡi trằn trọc dây dưa như vậy, cô không thể lừa mình dối người, nhưng cũng không thể đối mặt với hắn được.

lạc Tích Tuyết cả đêm không ngủ, trằn trọc trở mình, trong đầu đều là hình ảnh của Lạc Thiên Uy.

Cô không nghĩ ra tại sao em trai lại thích cô? Từ lúc nào bắt đầu?

Cô cũng không hiểu nếu như hắn chỉ là đơn thuần thích, vì sao lại nhất định muốn cô làm người con gái của hắn?

Cô thật muốn tiếp nhận hắn sao? Hiển nhiên không thể nào.

Nhưng là cự tuyệt thế nào đây? Cô sợ làm tốn thương đến lòng tự ái của hắn, lại sợ cự tuyệt không hoàn toàn làm hắn mộng tưởng.

Tất cả, tất cả vấn đề cứ lãng vãng trong đầu của cô.

Thật không dễ dàng gì mà cô chờ đến trời sáng, soi gương thấy có hai đạo quầng thâm dưới mắt, lạc Tích Tuyết thở dài, bất đắc dĩ từ trong ngăn tủ lấy bộ đồng phục thay xong xuống lầu.

"Tích Tuyết!"

Trong nháy mắt, hắn đã đổi xong đồng phục học sinh, đi tới trước mặt cô.

Lòng của cô run lên cứng đờ ngẩng đầu,"Ha ha, Thiên Uy buổi sáng khỏe!"

"Đi, tôi dẫn em đi ăn sáng."

Lạc Thiên uy thân mật ôm bả vai của cô, nhìn thấy quầng thâm dưới măt cô, hắn nhướng mày: "Emtối hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Đúng vậy, vẫn làm cơn ác mộng."

Lạc Tích Tuyết vừa đi ra cửa vừa nói.

Tối hôm qua cô lo lắng Lạc Thiên uy có thể hay không xông vào phòng của cô, đối với cô làm ra chuyện gì, cô còn có thể an tâm ngủ ngon sao?

Lạc Thiên uy cúi đầu, quan tâm ôm lấy gương mặt của cô nói: "Có muốn tôi xin nghỉ giúp em buổi hôm nay không? Hôm nay không đi học?"

Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, chị gần tốt nghiệp rồi, nghỉ học sẽ không hay”

"Không có việc gì, coi như em không tốt nghiệp cũng không sao, dù sao về sau tôi cũng sẽ nuôi dưỡng em."

Lạc Thiên uy ôm lấy cô đi ra khỏi biệt thự, giống như là biểu thị công khai, rất tự nhiên từ trong miệng hắn nói ra.

Lạc Tích Tuyết vẻ mặt ngớ ngẩn, chỉ cảm thấy da đầu một hồi tê dại, xem ra em trai cô đối với cô chấp nhất không buông.

Lòng của cô hạ xuống, cứng đờ ngẩng đầu,"Thiên Uy! Buổi sáng tốt lành"

"Đi, tôi dẫn em đi ăn điểm tâm."

Lạc Thiên Uy thân mật ôm bả vai của cô, nhìn thấy quầng thâm mắt, hắn nhướng mày: "Em tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Đúng vậy, chị gặp ác mộng."

Lạc Tích Tuyết vừa đi ra cửa vừa nói.

Tối hôm qua cô vẫn lo lắng Lạc Thiên uy có thể hay không xông vào phòng của cô, đối với cô làm ra chuyện gì, cô còn có thể an tâm ngủ ngon sao?.

Lạc Thiên Uy cúi đầu, quan tâm ôm gương mặt của cô: "Có muốn tôi giúp em xin nghỉ hôm nay không? Hôm nay không cần đi học?"

Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu: "Không được, chị gần tốt nghiệp rồi, trốn học sẽ không hay."

"Không có việc gì, coi như em có không tốt nghiệp cũng không sao, dù sao về sau tôi cũng sẽ nuôi dưỡng em."

Lạc Thiên uy ôm lấy cô đi ra khỏi biệt thự, giống như là biểu thị công khai, rất tự nhiên từ trong miệng hắn nói ra.

Lạc Tích Tuyết vẻ mặt ngớ ngẩn, chỉ cảm thấy da đầu một hồi tê dại, xem ra hắn đối với cô chấp nhất rất sâu.

Hai người cùng nhau ngồi lên xe riêng, Lạc Thiên Uy cầm Laptop xử lý tài liệu, hắn bây giờ vừa xử lý chuyện của công ty, vừa đến trường học cùng với cô.

Thật ra hắn đã sớm học xong ở Mỹ, hiện tại đến trường học của cô, cũng chỉ là nghĩ mỗi ngày đều giám thị đến cô, hắn biết cô rất ưu tú, khi hắn chưa cưới được cô, hắn sẽ không để cô có cơ hội cùng ngừoi đàn ông khác tiếp xúc, cho nên hắn muốn tự mình bồi ở bên cạnh cô.

Lạc Tích Tuyết tựa vào xe xem tin nhắn, chủ yếu là tin nhắn giữa cô với Tiếu Vũ Trạch, nhớ tới hôm nay chính là ngày hai người hẹn ước, tim cô đập rất nhanh, tràn đầy chờ mong.

"Nhìn cái gì chứ?" Lạc Thiên Uy thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại di động, khanh khách cười không ngừng, không khỏi kinh ngạc đưa đầu tới.

"Không có gì."

Lạc Tích Tuyết lập tức cất điện thoại, cô cũng không thể để hắn phát hiện cô cùng anh Vũ Trạch vẫn còn len lén lui tới.

"Thần bí như vậy" Trong mắt Lạc Thiên Uy thoáng qua hồ nghi, chất vấn: "Không phải là em?"

"Chỉ là điện thoại di động trò chơi mà thôi."

Lạc Tích Tuyết quả quyết cắt đứt nghi ngờ của hắn.

Cô cũng không biết mình tại sao lại nói dối hắn, tóm lại cô không muốn làm cho hắn phát hiện.

"Chị?" Trầm mặc một lát sau, Lạc Thiên Uy chợt ngọt ngào kêu cô một tiếng chị.

"Làm gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc hỏi.

"Chị qua đây nhìn này đi" hắn đem cô kéo đến bên cạnh hắn, chỉ vào trong màn hình laptop, giống đứa bé muốn khoe cái mà hắn mới vừa phát hiện: "Ngày mai có trường âm nhạc kịch, nhà biểu diễn mà chị thích nhất, tôi dẫn em đi xem?”

"Âm nhạc kịch?" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, theo Lạc Thiên Uy chỉ, hướng trên màn hình laptop nhìn, trong lòng cô rất vui mừng, khó khăn lắm mới có buổi biểu diễn này, cô đương nhiên muốn đi xem, chỉ là đi cùng với hắn.

Lạc Tích Tuyết do dự, cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Đi cùng hắn xem nhạc kịch, coi đây là hẹn hò sao?

Cũng không tính là đi, coi như là chị cùng em trai đi xem biểu diễn vậy, ngộ nhỡ khiến hắn hiểu lầm thì làm thế nào?

"Được."

Cô nói.

Hắn nâng gương mặt của cô lên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, trong lòng kích động mênh mông.

Thật tốt quá, hắn rốt cuộc có thể cùng cô quang minh chánh đại hẹn hò.

"Thiên Uy" lạc Tích Tuyết tựa hồ muốn thức tỉnh hắn, cô nhỏ giọng nhắc nhở, tâm cũng đang run rẩy.

Hắn đang làm gì thế, không phải lại muốn hôn cô chứ? Không cần, họ đang ở trong xe, tài xế đang nhìn.

Lạc Thiên uy nhanh chóng nhấn cái nút chỗ ngồi bên cạnh, ở giữa xuất hiện một mặt thủy tinh, đem sau xe cùng tài xế ngăn cách.

Môi của hắn từng chút một đến gần, thân thể cũng từ từ đè lên cô

Thời điểm hai đôi môi gần chạm vào nhau thì xe chợt ngừng, hai người lỗ mũi không ngoài ý đụng vào nhau.

Thật là đau a! Lạc Tích Tuyết che mũi mình lại, bọn họ dám can đảm ở ban ngày ban mặt lại thân mật, lần này bị trời phạt.

"Chuyện gì xảy ra?" Lạc Thiên uy lấy ra khăn giấy, thận trọng lau cho cô,đầu hướng trước mặt tài xế, không vui hỏi.

"Thiếu gia, tới trường rồi!" Tài xế rất vô tội nói.

Lạc Tích Tuyết vừa nghe, phản ứng rất nhanh, cô giống như từ ghế sau bật lên, nhanh chóng mở cửa xe.

Chân trước vừa định bước xuống xe, eo lại đột nhiên bị Lạc Thiên uy ôm, hắn ở bên tai cô lưu lại một câu: "Sau khi tan học, tôi ở trước cổng trường chờ em."

"Hả?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, vẻ mặt phức tạp không dứt.

Hôm nay tan giờ học cô phải cùng anh Vũ trạch nói chuyện.

"Lạc Thiên Uy" Cô nghĩ muốn nói với hắn nhưng lại phát hiện hắn đã đi.

Lạc Tích Tuyết chỉ có thể hạ giọng xuống, cúi thấp đầu đi về phía phòng học.

"Rầm”

Lạc Tích Tuyết trở lại phòng học, dùng sức đem túi sách ném trên bàn, trong lòng là siêu cấp khó chịu.

"Tích Tuyết, cậu làm sao vậy? Phát lửa lớn như vậy?" Trần tiểu mạt thấy bạn tốt ít khi nào nóng giận như thể, không khỏi tiếp quan tâm hỏi.

"Còn không phải là bởi vì em trai tự cho là đúng của mình sao”

Lạc Tích Tuyết tức giận bĩu bĩu môi.

Trần tiểu mạt tròng mắt sáng lên, lập tức cười nói: "Chính là anh chàng đẹp trai đo sao? Hắn thế chọc giận cậu hả? Mình thấy hắn mỗi ngày đều đưa cậu đến trường, các cậu không phải tình cảm rất tốt sao?"

"Tốt cái gì, mỗi ngày đều đi theo mình, phiền chết đi được!" Lạc Tích Tuyết quệt mồm oán trách.

"Thôi đi cô, nếu mình có em trai đẹp trai như thế, mỗi ngày đều đi theo mình, mình vui mừng còn không kịp đấy."

Trần tiểu mạt xem thường, ngược lại là mặt biểu tình hâm mộ.

Chân mày Lạc Tích Tuyết lập tức nhăn lại, em trai của cô đẹp trai là không có lỗi, cả ngày quấn cô theo đạo lý cũng không có gì, nhưng mỗi ngày lại hôn cô, còn nói với cô những lời đáng sợ đó bảo cô làm sao tiếp nhận được đây.

Cô có nỗi khổ không thể nói ra được, càng không thể nói cho Tiểu Mạt biết được..

"Reng ——" chuông vào học vang lên, các bạn học cũng vào lại chỗ ngồi.

Lạc Tích Tuyết cúi gằm đầu, có chút lòng không yên lòng lắng nghe giảng.

Cô đột nhiên cảm thấy đau đầu, đều do tối hôm qua bị Lạc Thiên Uy quấy rầy, Lmf cả đêm cô ngủ không ngon, hiện tại đi học ngủ gà ngủ gật.

Thừa dịp lúc nghỉ giải lao, lạc Tích Tuyết tới phòng vệ sinh rửa mặt, nâng lên tinh thần.

Thời điểm trở lại phòng học, giật mình phát hiện trên bàn học của mình xuất hiện phần ăn sáng tinh xảo.

"Tiểu mạt, cậu mời mình hả?”

Cô không thể tin được nhìn bạn tốt, tiểu mạt bình thường tiền tiêu vặt không đủ sao lại có đủ tiền để mua phần đồ ăn xa xỉ như thế này cho cô được.

"Mình không có nhiều tiền như vậy, là em trai của cậu mới mang tới.."

Trần tiểu mạt nói, chỉ chỉ trên bàn cô: "Mình cũng có một phần, em trai cậu thật là vừa đẹp trai lại đồi với cậu biết săn sóc."

Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, có chút mâu thuẫn mà nói: "Mình không đói bụng, cậu lấy cả phần của mình ăn đi."

Tên xấu xa đó cư nhiên biết thu mua bạn tốt bên cạnh cô, một bữa cơm liền dụ dỗ được Tiểu Mạt.

"A, không phải đâu Tích Tuyết, mình thấy cậu lên lớp mà cứ ngủ gà ngủ gật nên ăn chút gì cho có sức để học tiếp."

Trần tiểu mạt đem phần thức ăn đó đẩy về phía cô, khuyên: "Ăn được chút nào hay chút đó, mới vừa em của cậu chạy đầu đầy mồ hôi, lúc này bữa ăn sáng còn nóng, chớ có phụ lòng tốt của hắn."

Lạc Tích Tuyết sắc mặt có chút khó coi, cô ấy đâu có hiểu, việc này căn bản không phải là lòng tốt của hắn mà thực chất là hắn có dụng ý khác.

Cô cũng không có cầu xin hắn đi mua, hắn làm gì đối với cô tốt như vậy, làm cho không ăn bữa sáng hắn chuẩn bị lại là người mang lỗi.

"Được rồi, mình ăn một chút vậy."

Lạc Tích Tuyết gắng gượng nói, dầu gì một hồi tan giờ học cô còn phải đi gặp anh Vũ trạch, cũng không thể không ăn, như vậy sẽ không có sức lực.

Tiểu hài này đối với cô thật đúng là săn sóc, anh Vũ trạch cũng không có tỉ mỉ đối với cô như vậy.

Chỉ tiếc hắn là em trai của cô, giữa bọn họ vĩnh viễn không thể nào, bằng không có lẽ cô sẽ cho hắn một cơ hội.

Hôm nay cô muốn đi gặp anh Vũ trạch, nhất định là không thể trở về cùng Lạc Thiên uy, nhưng cũng không thể để cho hắn phát hiện cô cùng anh Vũ trạch vẫn còn lén lút lui tới.

Làm thế nào đây?

Lạc Tích Tuyết cau mày tự hỏi, trong đầu thật nhanh nghĩ tới biện pháp giải quyết.

Đột nhiên tròng mắt quét về phía Trần tiểu mạt, cô nhất thời đã có chủ ý.

"Tiểu mạt, cậu xin giáo sư ình nghỉ tiết sau nha."

Cô quyết định rời đi trước, Lạc Thiên Uy sẽ không tìm được cô tự mình sẽ về nhà thôi.

"Hả? Cậu trốn học à?" Trần tiểu mạt kinh ngạc nhìn về phía bạn tốt, Tích Tuyết là cô gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ cúp cua, hôm nay làm sao lại như vậy?

"Ân, mình có việc gấp nên đi trước!" Lạc Tích Tuyết thật nhanh lấy cặp sách, thừa dịp giáo sư không chú ý, từ phòng học cửa sau chạy ra ngoài.

Ra khỏi trướng cô lại bị nhắn cho Tiễu Vũ Trạch một tin nhắn, rất nhanh Tiếu Vũ trạch đã lái xe tới đến cửa trường học.

"Hôm nay sớm như vậy liền tan học rồi hả?" Tiếu Vũ trạch nhìn đồng hồ một chút còn chưa đến giờ cô tan học mà.

"Em trốn một tiêts."

Lạc Tây tuyết nghịch ngợm le lưỡi, trong lòng lại có loại cảm giác có tội.

Tiếu Vũ trạch sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng cười một tiếng, ngược lại khởi động chân ga, xe lái đi ra ngoài.

"Anh Vũ trạch, anh đưa em đi đâu?" Nhìn cảnh biển ngoài của xe, lạc Tích Tuyết hai mắt sáng lên.

"Đi xem biển, thích không?" Tiếu Vũ trạch một tay lái một tay nắm chặt tay cô.

Lạc Tích Tuyết sắc mặt đỏ lên, cô xấu hổ cúi đầu.

Cùng anh Vũ trạch ở chung một chỗ thật ấm áp, cảm giác cả người cũng buông lỏng, thứ tình cảm này rất thoải mái, không có gánh nặng.

Không giống cùng Hàn diệp thần đi chung với nhau mà cô phải ứng phó, cũng không giống đi cùng Lạc Thiên uy cô vô cùng lo lắng, cả ngày sợ bị người khác phát hiện ra cô làm chuyện trái luân thường đạo lý.

Xe ngừng lại, Tiếu Vũ trạch dắt tay Lạc Tích Tuyết xuống xe.

Lạc Tích Tuyết vừa mới bước xuống xe đã bị cảnh đẹp trước mắt làm ê hoặc.

Cô không chút che giấu chút vui sướng nào mà cười to, một bên Tiếu Vũ Trạch nhìn thấy nụ cười vô hại của cô thì cũng không tự chủ được đi theo cô.

Hai người cùng nhau kéo tay đi, trên bờ cát trắng cất tiếng cười to.

Cởi giày, Lạc Tích Tuyết đi chân trần trên cát, mỗi một bước chân đều in dấu trên cát.

“Đi!!”

Tiếu Vũ Trạch nắm lấy tay của cô, hướng tới biệt thự cách bờ cát đó không xa.

“Đây là nơi nào?”

Nhìn căn biệt thự trước mắt Lạc Tích Tuyết không khỏi nhơ lại câu nói kia “Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở”

Tiếu Vũ Trạch thần bí hướng cô nháy mắt một cái, nhanh chóng dẫn cô vào trong biệt thự.

Căn biệt thự này còn rất mới, có tất cả ba lầu, chỉ là bên trong còn chưa có trang hoành, vẫn trống rỗng.

“Noi này là nơi chúng ta làm nhà cưới sau khi kết hôn được không?”

Tiếu Vũ Trạch đột nhiên nâng tay của cô lên, trong con ngươi nóng bỏng phát ra thâm tình thật sâu.

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc che ngực:”

Anh Vũ Trạch, anh….”

Sau một khắc, cô thấy Tiếu Vũ Trạch quỳ xuống, từ trong bộ tây trang đắt tiền lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, hướng về phía cô mở ra, quả nhiên là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đẹp.

Lòng của cô lập tức lệch mất nửa nhịp, cô tha thiết ngày này rốt cuộc cùng đã đến.

“Tích Tuyết, hãy gả cho anh, trở thành vợ của anh được không anh sẽ chăm sóc cho em cả một đơi này”

Tiếu Vũ Trạch thận trọng nhìn cô nói, trên mặt là một mảnh thành khẩn và nghiêm túc.

Trong lòng cô vui mừng khôn xiết, trong mắt hiện lên lệ quang trong suốt:”

Anh Vũ Trạch”

cô chủ động tiến lên ôm lây cổ của hắn.

“Tich Tuyết, gả cho anh được không? anh chờ mong ngày em tốt nghiệp không được nữa rồi, anh chỉ mong được cùng chung sống với em thôi”

Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô, trong mắt tràn đầy mong đợi, ước mơ nói:”

Căn biệt thự này anh đã chuẩn bị từ trước, anh biết em thích biển nên đã cố ý mua căn biệt thự này, chúng ta sau khi kết hôn sẽ sống trong căn biệt thự này được không? Nơi này tất cả đều do em bố trí”

“Chỉ có mình em bố trí thôi sao? Anh khống sợ em vất vả à?”

Lạc Tích Tuyết nũng nịu nói, nhưng trong nội tâm lại đang vô cùng hạnh phúc.

Tiếu Vũ Trạch vội vàng nói:”

Sẽ không.

Anh sẽ không để cho em cực khổ, anh sẽ mời chuyên gia đến giúp chúng ta thiết kế”

Hắn muốn chính cô sẽ bố trí cho tổ ấm hạnh phúc của bọn họ nhưng lại không nỡ làm cô mệt nhọc.

Lạc Tích Tuyết chỉ có ý định chọc hắn không ngờ hắn lại nghĩ cho cô mà nói như thế:”

Nếu đã là tổ ấm của chúng ta thì tất nhiên phải do chúng ta tự bố trí”

“Tích Tuyết, nói như vậy là em đã đồng ý gả cho anh”

Hai mắt Tiếu Vũ Trạch sang lên.

Trong long một mảng kích động không thôi.

Cô ôm cổ hắn, làm nũng nói:”

anh nha, làm gì mà gấp thế, em còn chưa có tốt nghiệp đó”

“Anh lo lắng sau khi em tốt nghiệp sẽ có người cướp em đi”

Tiếu Vũ Trạch thuận thế ôm cô lên, lồng ngực màu mật ong dán chặt vào da thịt trắng nõn của cô, trong nháy mắt hiện lên tầng dục hỏa.

Hắn cúi đầu, đôi môi nóng bỏng đặt lên trên môi anh đào mềm mại của cô,bàn tay kéo qua vòng eo mảnh khảnh đem lung cô dựa vào vách tường sát cửa sổ, nhiệt tình ôm hôn.

Hô hấp của hai người quấn lại với nhau, hơi thở của bọn họ như dung hòa làm một, lưỡi của anh trượt vào trong miệng của cô, liếm láp cánh môi của cô, chậm rãi xâm nhập, thâm nhập mọi ngóc ngách trong miệng của cô.

“Ưm”

Trong mắt của cô dâng lên một tầng sương mù, môi cô không tự giác tràn ra tiếng rên rỉ tuyệt vời.

Hô hấp của Tiếu Vũ Trạch cứng lại, cảm giác như có một luồng nhiệt lưu từ dưới bụng nhỏ vọt lên toàn than.

Hắn vươn tay, từng chút từng chút cởi nút áo của cô ra, cho đến khi chiếc áo được cởi đến một nửa lộ ra bra màu đen.

Hắn cơ hồ là không thể nào thở được, hôn lên da thịt trắng mịn của cô, lên mái tóc dài đen nhánh, lẳng lặng mơn trớn da thịt nhẵn nhụi của cô, trắng đen tạo cảm giác thật khác biệt, kích thích mãnh liệt giác quan của hắn.

Hắn dung đầu lưỡi mô tả khóe miệng của cô, đôi tay ma thuật vuốt ve bầu ngực của cô, xúc cảm mềm mại trong tay làm cho thần kinh hắn có chút hung phấn.

Cơ hồ là chờ đợi không được nữa, hắn nhanh chóng ly khai quần áo của mình, trời đất như quay cuồng, Lạc tích Tuyết kêu lên một tiếng đã bị Tiếu Vũ Trạch đầy ngã trên ban công.

Trong đầu của cô xẹt qua tiếng cảnh cáo lạnh lung của Lạc Thiên Uy, ở thời điểm mấu chốt này sao cô tự nhiên lại nhớ đến hắn.

“Sao vậy? Tích Tuyết?”

Tiếu Vũ Trạch cảm nhận được cả người cô cứng nhắc, nhíu mày nghi hoặc nhìn cô, trong mắt là một mảnh đè nén.

Cô có chút áy náy nhìn hắn, muốn nói lại thôi:”

Anh Vũ Trạch, em”

cô tại sao lại vào lúc này có thể nhớ tới em trai chứ.

“tích Tuyết, anh muốn em”

Tiếu Vũ trach thở hổn hển nói, trong người hắn thật sự bây giờ đang có một ngọn lửa mong muốn được dập tắt, hắn cúi xuống mút hôn chiếc cổ trắng nõn của cô.

“Đừng như vậy anh Vũ Trạch”

Lạc Tích Tuyết né tránh, run giọng mở miệng, trong thanh âm mang theo sự bất đắc dĩ.

Chẳng biết tại sao cô nhớ đến Lạc Thiên Uy trong long lại cảm thấy có lỗi với hắn.

Tại sao cô lại có cảm giác này, ngay cả cô cũng không rõ, Tiễu Vũ Trạch là bạn trai của cô thì việc cô cùng bạn trai than mật cũng khong có gì bất thường cả, nhưng khi nghĩ đến Thiên Uy thì cô lại không thể nào làm được.

“Tích Tuyết, đừng cự tuyệt anh, chúng ta không phải sẽ chuẩn bị kết hôn sao? Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em”

Tiếu Vũ Trạch mội không ngừng ở trên người của cô lưu lại dấu vết, hắn tận lực đảm bảo với cô để cô có thể thả lỏng với hắn.

“Anh Vũ Trạch”

Cô cắn chặt môi, hai mắt mờ mịt, bị hơi nước bao trùm:”

thật xin lỗi, em”

cô thật sự không có biện pháp ép mình được.

Tiếu Vũ Trạch đang đè trên than thể của cô thấy vẻ mặt cô như vậy trong con ngươi xẹt qua tia không đành long.

Mặc dù tiểu đệ của hắn vẫn đang ngẩng đầu lên thật cao nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế chính mình.

“Thật xin lỗi, Tích Tuyết là anh không tốt”

Hắn đã hù dọa cô làm cô hoảng sợ như thế là do lỗi của hắn lẽ ra hắn chỉ có ý dịnh đưa cô đến xem tổ ấm của bọn họ không ngờ lại xảy ra sự tình như thế này.

Hắn khát vọng cô đã quá lâu, ròng rã năm năm hắn cũng chỉ vì cô mà chờ đợi, đối với một người đàn ông giàu tinh lực như hắn mà nói thì không phải bất cứ người đàn ông nào cũng làm được.

Lạc Tích Tuyết sung sờ nhìn hắn, trong mắt hiện ra nhất mạt cảm kích, anh vốn là người như thế cho tới bây giờ sẽ không miễn cưỡng cô bất cứ việc gì.

“Tích Tuyết, đói bụng không?”

chúng ta cùng đi nướng đồ ăn ăn được không?”

Tiếu Vũ Trạch nhặt lên quần áo rơi vãi trên đất tự tay mặc vào cho cô.

Hắn tận lực nói sang chuyện khác, chỉ là trong lòng vẫn có chút thất vọng.

Cô hiểu hắn đã vất vả ẩn nhẫn, cô đứng lên nhanh chóng đem quần áo của mình mặc vào cho thật tốt, chủ động đi trước.

“Anh đi chuẩn bị trước”

Hai người còn đứng chỗ này nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Trời chiều hạ xuống, bọn họ nướng cá bên bờ biển, cùng nhau ăn.

Ở chỗ này không có ai quấy rầy bọn họ, chỉ có sóng biển và nhịp đập của con tim.

Anh là người đàn ông vô cùng dịu dàng khiến cho cô có cảm giác như muốn chìm đắm vào cưng chìu của anh.

Một cái áo khoác tây trang của nam giới khoác trên người cô giúp cô đuổi đi cái lạnh của gió biển.

Cô ngẩng đầu hướng hắn mỉm cười.

Hai người rúc vào nhau, mặt trời dần lặn xuống hai cái bóng của họ dần dần mờ đi.

Cho đến khi ánh trăng ló dạng, sao quay về thì Tiếu Vũ Trạch mới đưa cô rời đi.

“Anh Vũ Trạch, trước khi nói đến chuyện kết hôn hãy cho em suy nghí vài ngày được không?”

Trước khi chào tạm biệt Lạc Tích Tuyết dột nhiên do dự nói.

Ba bây giờ không có ở nhà mặc dù cô dự liệu được ba sẽ không đồng ý hôn sự của bọn họ nhưng cô cũng hy vọng ít ra hôn sự của bọn họ cũng sẽ có lời chúc phúc của người than.

“Được, Tích Tuyết anh sẽ chờ em”

Gương mặt của Tiếu Vũ Trạch nhìn cô vô cũng cưng chìu nói, mặc dù cô không lập tức đồng ý ngay nhưng ít ra cô cũng không có cự tuyệt chứng minh trong long cô cũng mong đợi hôn nhân này.

Hai người ôm hôn cáo biệt, nhưng cô quên mất trong nhà đang có một ánh mắt quan sát hết thảy hành động của bọn họ.

Một đường ngân nga bài hát trở về biệt thự lạc gia, cô đắm chìm trong những ước hẹn ngọt ngào của Tiếu Vũ Trạch.

Cô đẩy cửa phòng ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười rạng rỡ hoàn toàn không chú ya đến tai một góc phòng tối đang có một ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Ước hẹn rất vui vẻ?”

trong căn phòng khách trống trải, đột nhiên vang lên thanh âm không mang theo chút nhiệt độ nào.

Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, hoàn toàn không nghí tới Lạc Thiên Uy lại ở trong phòng chờ cô.

“Em ở nhà à?”

cô cố gắng nuốt nước miếng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Lạc Thiên Uy đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt cố chấp nhìn cô:”

Tại sao không đợi tôi cùng nhau về nhà?”

“tại sao lại còn gặp hắn? Em còn thích hắn sao?”

hắn thấy cô không nói lời nào nên càng tức giận.

Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy vô lực, cô không biết nên giải thích như thế nào với hắn, cô đối với anh Vũ Trạch còn có loại tình cảm kia….Cảm giác đối với hắn không giống nhau.

“Em nói đi!”

Thấy cô trầm mặc hắn lại càng them nóng nảy.

“Chị không có chuyện gì để nói, đúng như em nghĩ chị cùng với anh Vũ Trạch đang hẹn hò”

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn biểu tình không sợ chết cùng hắn nói rõ.

“Không phải! Không phải như vậy!!!”

Lạc Thiên Uy đưa tay nắm chặt hai vai của cô, trong mắt là một hồi đau lòng:”

Em là của tôi, làm sao em có thể thích hắn? Tôi không cho phép, em phải lập tức chia tay hắn, ngay lập tức”

“Thiên Uy, em đừng như vậy được không?”

Lạc Tích tuyết nghiêm mặt nói thẳng với hắn:”

Anh Vũ Trạch là người đàn ông chị yêu, chị chỉ thích mình anh ấy và cũng chỉ muốn cùng anh ấy kết hôn, em hãy nhận thức rõ điều này đi”

Một câu nói cơ hồ muốn đem tất cả tâm trí của Lạc thiên Uy phá hủy hết.

Cô ấy vừa mới nói gì? Cô sẽ cùng với Tiếu Vũ Trạch kết hôn? Chẳng lẽ tình yêu của hắn đối với cô cô không một chút ngó ngàng tới?

Chỉ một giây đồng hồ hắn liền đem Tích Tuyết đẩy ngã trên sofa, than thể cao lớn đè lên cô.

Toàn than của hắn tản mát ra hơi thở nguy hiểm, hai con ngươi đen tối hừng hực hai ngọn lửa nóng rực.

“Em là người con gái của tôi, là của mình tôi”

Hắn gầm thét, hai cánh tay hữu lực đem cô vây khốn trong thế giới của hắn.

Cô nhanh chóng xoay mặt, kịp thời tránh đôi môi hắn áp xuống.

Có lẽ cô đã tổn thương hắn nhưng có một việc rõ rang mà hắn phải chấp nhận là bọn họ tuyệt đối là không thể nào.

Lạc Thiên Uy cặp măt đã dỏ bừng, lủa giận thiêu đốt lý trí của hắn, hai mắt đỏ thắm nhìn cô không chớp mắt, cảm giác áp bức mạnh mẽ làm cho cô cơ hồ quên đi hô hấp.

Hắn sẽ không làm ra loại sự tình đó chứ? Cô không dám suy nghĩ nữa.

“Thiên Uy”

Cô đưa tay đẩy lồng ngực hắn ra, hy vọng cô có thể níu giữ chút lý trí còn lại của hắn.

Nhưng Lạc Thiên Uy giữ chặt cằm của cô, lạnh lung nói một câu:”

Không cần gọi tôi như vậy”

Cảm thấy tay của hắn đã vuốt ve gương mặt của cô, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng, trượt dần xuống chiếc cổ mảnh khảnh, hơi ngừng lại, lại từ cổ áo của cô trượt vảo bên trong.

Lạc Tích tuyết cả kinh, sợ đến nỗi kêu to:”

Trong lòng chị em vẫn mãi là đứa em trai của chị, Thiên Uy em không được làm như vậy”

Than thể hắn chấn động, đưa tay từ trong vạt áo cô ra, từ từ buông lỏng thân thể của cô ra.

Cô lợi dụng khe hở này nhanh chóng vội lắc người, chạy cách xa hắn vài mét, nhưng tâm vẫn còn vì lúc nãy mà cuồng loạn không ngừng.

Quá đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ! Cứ tiếp tục như vậy nữa cô nghĩ ngày nào đó cô sẽ bị bệnh tim mất.

Thiên Uy không thường làm vậy với cô, thậm chí lúc nãy trong mắt của hắn còn che giấu ngọn lửa dục vọng.

Tim của cô vẫn còn đập rất nhanh, trong đầu một mảnh hỗn độn, chẳng qua thời điểm cô ngẩng đầu lên không biết Thiên Uy đã đến trước mặt cô từ lúc nào.

“thiên Uy, em… Ưm…”

Không còn kịp nữa cô vô cùng kinh ngạc, hắn không nói gì mà giữ chặt lấy cái ót của cô, nụ hôn cứ như vậy mà mạnh mẽ hạ xuống.

“Lạc Thiên Uy, em muốn làm gì? Buống chị ra”

Cô hoang mang sợ hãi đẩy hắn ra, tức giận giùng giàng nhưng lại không rung chuyển hắn được nửa phân.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ còn là ngọn lửa chinh phục, hắn một long chỉ muốn có cô, cô không phải muốn gả cho người khác sao? Nếu hắn biến cô thành người của hắn thì nhất định cô sẽ bỏ đi ý định ấy.

Hắn bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của cô, cuồng bạo hôn lên môi cô, một đường xuống đôi gò bồng đảo đang đứng thẳng trước ngực.

Cánh tay có lực của hắn cố định thật chặt cô trong ngực, để cho cô nhúc nhích cũng không thể nào nhúc nhích được, cô có thể cảm nhận được trong cơ thể hắn đang có ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, xuyên thấu qua da thịt hắn thấm vào trong máu của cô.

Lạc Tich Tuyết kinh hoảng gào thét, thời điểm cô muốn buông xuôi thì Lạc Thiên Uy đột nhiên dừng lại mọi động tác.

Ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm, ngây ngốc nhìn trước ngực của cô, Lạc Tích Tuyết theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy nửa ngực của cô đã bị lộ ra, trên đó còn in hằn vài dấu hôn, đó là dấu hôn mà Tiếu Vũ Trạch đã để lại trên người cô trước đó.

Nhất thời không khí như cứng lại, hai người đều trầm mặc không nói gì.

Lạc Tích tuyết nhìn thấy ánh mắt bi thương của hắn biết hắn nhất định hiểu lầm cái gì chỉ là cô không muốn giải thích mà thôi.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ gả cho anh Vũ Trạch cô không bao giờ thuộc về hắn nên cứ để cho hắn hiểu lầm và tự từ bỏ hy vọng vậy.

“Em cứ như vậy không kịp chờ đợi mà đem mình giao cho hắn như vậy sao? Người đàn ông kia đến tột cùng có cái gì tốt?”

Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mất mác hiện lên tầng băng mỏng.

Hắn thật sự không hiểu so với Tiếu Vũ Trạch hắn có cái gì không bằng, tại sao cô lại cố chấp như thế, tình nguyện yêu hắn thậm chí bỏ học để gặp hắn mà ngay cả một nụ hôn cô cũng không them bố thí cho hắn.

Cô quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn thấy biểu hiện mất mác của hắn.

Cô tự nhủ với long là bọn họ mãi mãi là chị em nên vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau được.

“Tại sao? Em nói đi, tại sao?”

lạc Thiên uy liều mạng lắc lắc lấy bả vai của cô, vẻ mặt càng them điên cuồng:”

Em không ngại hôn hắn, cùng hắn quan hệ tại sao ngay cả một cái ôm cũng không thể cho tôi? Chỉ cần lưu lại cho tôi một chút kỷ niệm tốt đẹp cũng không được hay sao?”

Hắn không ngại lần đầu tiên của cô là dành cho ai càng không ngại cô cùng Tiếu Vũ Trạch có cái gì, hắn chỉ muốn một lần chân chinh khiến cô thuộc về hắn, cả đời hắn cũng sẽ an long.

Ít nhất cô cũng từng thuộc về hắn, người con gái mà hắn yêu nhất đời này có một lần thuộc về hắn như vậy đối với hắn cũng đủ lắm rồi.

Mặc dù muốn hắn nửa đời sau cô độc hắn cũng cam long.

“Thiên Uy, em còn nhỏ chuyện nam nữ em còn chưa hiểu được đâu!”

cô bất đắc dĩ nói, cô không biết giải thích với hắn về mối quan hệ này như thế nào để hắn hiểu.

“Tôi hiểu!”

Lạc Thiên Uy bắt được cánh tau của cô, kéo cô đến trước mặt hắn:”

Lạc Tích Tuyết,em nhớ cho tôi, tôi có thể cho em thời gian để tiếp nhận tình cảm của tôi bao lâu tôi cùng chờ nhưng tuyệt đối tôi không cho phép em cùng với bất cứ người đàn ông nào ở chung một chỗ, em tốt nhất nên sớm quên hắn bởi vì em chỉ có thẻ là của tôi”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui