Editor: Trâm Trần
“Suốt đêm không về, em đã đi đâu?” con ngươi sắc bén của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận mãnh liệt.
Lạc Tích Tuyết trong lòng cả kinh, tựa hồ như nghe trong giọng nói của anh tràn đầy thuốc súng, cô có điềm báo mưa gió sắp đến làm trong lòng cô vô cùng bất an.
Không được cô không thể để cho anh biết là cô đi tìm Tiếu Vũ Trạch được
“Tôi tới nhà bạn” cô nói xạo.
Không phải cô mềm yếu cũng không phải là cô không dám thừa nhận chỉ là cô lo lắng cái tên điên cuồng trước mặt này sẽ nổi cơn thịnh nộ, đối với anh Vũ Trạch làm ra chuyện gì.
“Bạn nào?” Lạc Thiên Uy nhất quyết không tha hỏi tiếp.
“Chính là Trần Tiểu Mạt, tối hôm qua tôi cùng với cô ấy đi PUB chơi”. Lạc Tích Tuyết trả lời nửa thật nửa giả, đôi tay lo lắng lơ đãng cham trên vết thương của mình, cô đau đến nhíu cả chân mày.
“Em bị thương?” Lạc Thiên Uy vốn không đè nén được cơn tức giận nhưng khi thấy miếng dán trên tay của cô thì tâm không khỏi mềm nhũn ra.
Lạc Tích Tuyết thấy anh chú ý đến vết thương của cô ngay lập tức chuyển sang chuyện khác:” Đúng vậy, tối hôm qua ở trong PUB gặp phải mấy tên lưu manh, muốn chiếm tiện nghi của tôi cũng may là mọi chuyện không sao”.
“Lưu manh? Ai dám động đến em?” Lạc Thiên Uy nghe đến đây lại càng thêm tức giận, dám động đến người phụ nữ của anh.
“Chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ mà thôi, tôi không có bị họ chiếm tiện nghi anh đừng quá lo lắng”. Lạc Tích Tuyết thuận miệng trả lời, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Lạc Thiên Uy ôm lấy cô, đem cô đặt ở trên giường, kiềm chế tâm tình nói:”Không sao rồi, em trước hãy nghỉ ngơi đi”.
Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, trong lòng âm thầm cầu nguyện ấy tên lưu manh đêm hôm qua. Hai tên lưu manh đó hôm qua đã bị Lãnh Khinh Cuồng chỉnh ột trận xem ra lại khó thoát khỏi Lạc Thiên Uy nữa rồi.
Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt thâm trầm của Lạc Thiên Uy đang nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy không được tự nhiên:”Thiên Uy, tôi muốn đi tắm trước, ra rất nhiều mồ hôi trên người rất khó chịu”.
Cô biết anh rất tinh ý, nên tốt nhất cô nên đi tắm rửa cho sạch sẽ, tránh để anh phát hiện ra hương của người đàn ông khác trên người của cô.
Lạc Thiên Uy không nói gì nhưng trong lòng lại đang tích tụ lửa giận, hiện tại anh rất muốn giết người. Lạc Tích Tuyết không dám nhìn vào mắt anh, giống như chạy trốn mà chạy nhanh vào phòng tắm. Cô cố ý tắm thật lâu để không phải ra ngoài gặp anh.
Nhưng vừa mới mở phòng tắm ra thì thấy Lạc Thiên Uy không có nhúc nhích ngồi ở bên giường, sắc mặt cuả anhn lúc này còn tệ hơn so với vừa rồi.
Cô trong lòng thầm kêu khổ, sao anh ta vẫn chưa đi?
Dưới ánh mắt khiếp người của Lạc Thiên Uy cô chỉ có thể ngoan ngoãn quay trở về giường và nằm xuống. Có lẽ vì hôm nay phải chăm sóc Tiếu Vũ Trạch suốt cả một đêm nên cô hơi mệt mỏi, nằm xuống không lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thiên Uy không có rời đi vẫn nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô cứ như vậy mà điềm nhiên ngủ làm trong lòng có chút khó chịu.
Tích Tuyết đến tột cùng cần phải cho em thêm bao nhiêu thời gian nữa em mới hoàn toàn quên được hắn? Tôi biết thời gian năm năm em ở bên cạnh hắn muốn em quên đi là điều không dễ dàng nhưng tại sao em lại gạt tôi?
Ánh mắt thê lương của anh nhìn say mê người con gái đang yên giấc trên giường, không tự chủ được đem cô ôm chặt hơn.
Cô ngủ rất trầm ổn, tiến dần vào mộng đẹp nhưng trong mộng đều là hình ảnh của Lạc Thiên Uy, tất cả đều là hình ảnh của hai người bọn họ.
Một cơ thể màu đồng đang rịn một tầng mồ hôi thật mỏng dán chặt vào từng đường cong thân thể của cô, da thịt kết hợp hoàn hảo đến mức không có một khe hở, lửa nóng khổng lồ vẫn chôn trong cơ thể cô
“Ưm” cô hơi ngọ nguậy thân thể, gương mặt dần dần nóng lên, gần đây cô thường xuyên mơ thấy những cảnh tượng như vậy cùng chính em trai của mình trên giường triền miên.
Vì suy nghĩ còn đang ở trong mộng nên cô không thích ứng kịp với tình trạng thực tế, hạ thân truyền đến cảm giác quen thuộc.
Lạc Thiên Uy đang ở trên thân thể của cô hai tay chống hai bên sườn mặt của cô để tránh thân hình cao lớn đè ép cô. Thấy cô dần dần tỉnh lại cả người anh liền hạ xuống che đi đôi môi đang hé mở của cô, duỗi thẳng đầu lưỡi đi vào.
Cắn mút không ngừng chiếc lưỡi trơn trợt, khuôn miệng của cô tràn ngập mùi vị nam tính, cánh mũi nho nhỏ dần dần cũng khó thở, cả người giằng co, thân thể bởi vì giãy giụa mà càng thêm khó chịu. Mắt thấy cô sắp ngất đi vì không thở được, Lạc Thiên Uy mới buông đôi môi của cô ra, cô ra sức hít không khí mà bộ ngực cũng phập phồng theo.
“Này” Lạc Tích Tuyết buộc miệng gọi tên anh, muốn cự tuyệt nhưng hai chân không ý thức được cong lên, quấn lấy cái hông săn chắc của anh khó chị giãy giụa. Lạc Thiên Uy vỗn là ôm một bụng tức để phát tiết nhưng lại bị sự trêu đùa vô ý của cô làm ừng như điên.
“Em là vật nhỏ đày đoạ anh mà” anh hung hăng cắn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, nặng nề vùi sau vào. Thân thể bị xông vào làm cho thân thể của Lạc Tích Tuyết không tự chủ được ưỡn cong lên:” Ưm ưm”.
Anh thích bộ dáng của cô ở dưới thân của anh trằn trọc, thích nghe trong miệng của cô phát ra những tiếng động tình, vậy sẽ làm cho cả người anh cảm thấy thoả mãn hơn.
“Gọi tên tôi!” anh thở hổn hển mỗi một lần đưa bản thân vào chỗ sâu nhất của cô là lập tức rút ra khôn cho cô đạt cực khoái.
“Ư” Lạc Tích Tuyết dần dần không chịu nổi, khoc thút thít, dùng thanh âm uyển chuyển nhất kêu tên anh “Này”.
Lạc Thiên Uy hài lòng nhìn cô, một bộ dáng động tình mà toàn thân e thẹn không sao nói nên lời.
“Nói em yêu tôi!” anh đẩy mạnh vào trong người cô và co rúm bên trong, thì thầm nói nhỏ bên tai cô.
Hai gò má của Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, khí nóng ở bụng lại một lần nữa xông lên.
Cô không chịu nổi cơn khoái cảm như vậy nữa nên ngất đi. Lạc Thiên Uy ôm nhẹ vuốt ve da thịt của cô, cứ như vậy ôm cô trong ngực, cho đến khi cô có một giấc ngủ dài rồi mới tỉnh lại.
“Làm sao anh vẫn còn ở đây?” Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, nhìn thấy anh còn ở bên cạnh cô không khỏi lấy làm kinh hãi.
Con mắt của Lạc Thiên Uy cong lên nhìn chằm chằm cô, hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng nói “Lạc Tích Tuyết chúng ta nói chuyện một chút”.