Mặt cô liền biến sắc, nhịp tim nhất thời đập nhanh như trống đánh. Sao anh có thể đoán được cái cô muốn nói chứ?
Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa muốn nói ra!
“Mang thai? Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ là lo lắng mình sẽ mang thai nên mới hỏi anh một chút thôi.” Cô gượng cười, ánh mắt lúng túng.
Con ngươi thâm u của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:”Tôi có thói quen làm trực tiếp không sử dụng biện pháp nào cả”.
“Cái gì?” Vẻ mặt của cô như vừa trải qua một biến động lớn, trong mắt hiện lên tia chỉ trích không vui:” ý của anh là không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào cả”.
“Có cần thiết không? Nếu như em mang thai vừa hay có thể gả cho tôi, em có chạy cũng không thoát được”. Lạc Thiên Uy liếc nhìn cô, cười hả hê nói.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy nu cười kia vô cùng chói mắt. Lòng của cô cũng bị những lời này của anh mà hoàn toàn chìm vào đáy cốc.
Trời ơi, anh ta quả nhiên không sử dụng bất kỳ biện pháp nào cả, bọn họ làm nhiều lần như vậy, rất có thể là cô đã mang thai rồi.
Phải làm thế nào đây? Chưa kết hôn lại có thai không những vậy cha đứa bé lại chính là em trai cùng cha khác mẹ của cô nữa, hỏi sau này cô làm sao có thể gặp được ai, chưa kể đứa bé sinh ra có bình thường hay không, điều này đối với đứa trẻ là không công bằng!
Lạc Tích Tuyết đang lo lắng suy nghĩ thì giật mình khi bị Lạc Thiên Uy ôm ngang người rời khỏi giường.
“Anh mang tôi đi đâu?” Cô theo bản năng ôm cổ của Lạc Thiên Uy, cả kinh kêu lên.
“Chúng ta đi suối nước nóng.” Lạc Thiên Uy ôm cô vào một căn phòng được trang trí đặc biệt. Gian phòng này là phòng chuyên dụng của Lạc Thiên Uy, trừ cô ra anh không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào, càng không cho nơi này dính bất kỳ hơi thở của bất kỳ người đàn bà nào.
Anh đặt cô đến cạnh hồ, thử chút độ ấm của nước, mới dịu dàng cởi quần áo cho cô.
“Tôi tự làm được!” Lạc Tích Tuyết đẩy anh ra, đối với đụng chạm của anh cô còn không quen.
Lạc Thiên Uy không có nói gì, chỉ ở một bên tự cởi quần áo của chính mình. Lạc Tích Tuyết phủi môi dưới, cô cũng biết anh mang cô đến đây nhất định không có ý tốt đẹp gì, quả nhiên là muốn cùng cô tắm uyên ương.
Có lẽ ánh mắt của cô quá chói mắt nên Lạc Thiên Uy xoay người lại, thở dài một cái:”Tôi đến suối nước nóng đối diện, em có chuyện gì cứ gọi tôi!”
Cho đến khi xác nhận anh đã rời đi cô mới bắt đầu cởi từng cút quần áo của mình. Quần áo ở trong tay từ tự trượt xuống, lộ ra một cơ thể trắng noãn, đường cong lung linh như ẩn như hiện, lượn lờ trong lớp sương mù hơi nước mờ ảo.
“Thật thoải mái!” Lạc Tích Tuyết nhắm hai mắt lại, lười biếng ngồi cạnh hồ, hưởng thụ cảm giác đang ngập tràn, không kiềm được lẩm bầm nói.
Thần kinh buông lỏng cũng không làm cho suy nghĩ của cô dừng lại, trong đầu cô giờ phút này chỉ toàn chuyện nếu cô mang thai.
Rối rắm suy nghĩ bất tri bất giác, cô cảm thấy trong ngực dâng lên một nguồn nóng, trong đầu óc lúc này một hồi hoa mắt, choáng váng khó chịu. nhưng cô lại tham luyến nhiệt độ của suối nước nóng này, thân thể dần dần trượt xuống,…
Bùm một tiếng, Lạc Thiên Uy nhày xuống nước, ôm cả người đang choáng váng vào trong ngực lên bờ.
“Ngốc, thở đi!” Anh lo lắng vỗ vỗ gương mặt của cô, giọng nói vẫn bá đạo như cũ.
“Ưm” Lạc Tích Tuyết không ngừng húp từng trận không khí, lúc này mới cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
“Em đang nghĩ cái gì? Sao lại không chuyên tâm như vậy?” Lạc Thiên Uy thấy vẻ mặt của cô dần tỉnh lại mới thở dài một hơi.
“Không có gi” cô liền hoãn thần lại, vô ý thức cúi đầu, lúc này mới phát hiện toàn thân cô không có bất kỳ miếng vải nào che đậy, khó trách cô lại cảm thấy mát mẻ như vậy.
“Á, không cho nhìn, mau đưa quần áo cho tôi!” Lạc Tích Tuyết hét lên một tiêng,vội vàng dùng tay che ngực, quay lưng đi, hướng Lạc Thiên Uy hét to lên.
“Của em đây!” Lạc Thiên Uy cầm quần áo đưa cho cô, buồn cười nhìn phản ứng của cô:”Thân thể của em tôi đã nhìn không biết bao nhiêu lần, mặc hay không cũng không có khác biệt gì lắm!”
Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, nếu là bình thường bị anh nhìn cô còn chưa tính nhưng hiện tại cô đang mang thai không thể kích thích dục vọng của người đàn ông này được nếu không khôn biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Cô nhanh chóng cầm quần áo lên mặc vào, bởi vì không biết anh lúc nào sẽ bộc phát nên động tác của cô nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, hai gò má cũng đỏ hẳn lên.
Do cơ thể còn ướt nên bộ quần áo sát người làm cho da thịt của cô dán chặt vào vải, hiện ra dáng người mỹ lệ, toàn thân cao thấp toả ra hương thơm quyến rũ.
Lạc Thiên Uy không kìm hãm được đưa cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm cô thật chặt
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán chặt trên cánh tay của anh, cảm giác bắp thịt anh khít khao có lực, nghe được tiếng tim đập của anh. Cô xấu hổ ngẩng mặt lên, chr thấy ánh mắt anh loé sáng nhìn chăm chăm cô, sau đó cúi người hôn lên bờ môi đỏ mòng.
Lửa nóng bao trùm toàn thân hai người, hơi thở nam tính phun trên gò má mịn màng của cô, để cho cô cùng anh say mê, không tự chủ được hé mở đôi môi chào đón anh. Hai người hôn như si như say, lửa kích tình cơ hồ như muốn bốc cháy.
Ngay tại lúc này Lạc Thiên Uy thế nhưng lại buông cô ra, đáy mắt một mảng đỏ rực, thở hổn hển, đôi môi mím chặt, toàn thân bắp thịt cứng ngắc, tựa hồ như trong thân anh có cái gì đó muốn bộc phát.
“Chúng ta về thôi!” Anh khàn giọng nói, lửa dục ẩn nhẫn.
“Hả?” Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa không phản ứng kịp, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu nhìn anh.
Anh ta thế nhưng chịu tha cho cô? Làm sao có thể?
Cô không quá tin tưởng nhưng trên thực tế Lạc Thiên Uy đã làm như vậy. Anh nhặt quần áo rơi đầy trên đất, bàn tay vươn ra ôm ngang cô bước ra khỏi suối nước nóng này.
Cô ngớ ngẩn đôi tay bấu víu cổ của anh, mặt dựa vào anh, đáy mặt vẫn còn nghi ngờ, anh sao có thể bỏ qua cho cô đây?
“Em trước về nhà đi, anh ở chỗ này xử lý chút chuyện” Bọn họ trở lại phòng, anh giúp cô thay quần áo sạch sẽ sau đó nói với cô.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, Mặc Cảnh hộ tống cô rời đi, chỉ là khi đi qua khúc quanh cô bắt gặp một cô gái đẹp tuyệt trần đang đi vào phòng của Thiên Uy.
Trong bụng cô căng thẳng chẳng lẽ anh có người con gái khác?