Editor: lovelygirl262
Từ ngày đó trở đi, Lạc Tích Tuyết được thu xếp ở trong nhà Ngũ Khiết.
Nhà cô ấy không lớn, một nhà ba người, giống như kiểu nhà trọ.
Chồng Ngũ Khiết là tài xế taxi, thừơng xuyên đi ra ngoài, bọn họ có một bé gái năm sáu tuổi, học ở nhà trẻ, mỗi ngày Ngũ Khiết trừ đưa đón con gái đi học, thời gian còn lại điều ở nhà chăm sóc Lạc Tích Tuyết.
Mặc dù nhà bọn họ không giàu có, nhưng từ khi Lạc Tích Tuyết đến, Ngũ Khiết ba bữa luôn làm những loại thức ăn bổ dưỡng cho cô ăn. Cô nói phụ nữ sinh non cũng giống như ở cữ, phải đợi chảy máu sạch sẽ, không có cái mười ngày nửa tháng là không được, còn đặc biệt dặn dò cô không thể để bị lạnh, cũng không được thấm nước lạnh...
Lạc Tích Tuyết mỗi ngày đều bị bắt buộc uống thuốc, lúc đầu hạ thể còn truyền đến đau nhức, nhưng nhờ sự chăm sóc của Ngũ Khiết cũng dần dần chuyển biến tốt.
Ngũ Khiết là người xuất thân từ nhà nông dân, chỉ là đến thành phố đi làm, cũng rất lương thiện, chất phác, đối với cô chăm sóc tận tình. Lạc Tích Tuyết thầm ghi nhớ trong lòng, quyết định sau khi trở về Lạc gia sẽ nghĩ cách báo đáp người trong nhà này.
Hơn nửa tháng đã qua, thân thể Lạc Tích Tuyết cuối cùng có chuyển biến tốt.
Cô thề đời này không bao giờ...sinh non nữa, loại giày vò đau đớn tận xương tuỷ này, căn bản không phải là người bị.
Những lúc khó khăn chịu đựng đau khổ, cô nghĩ đến Lạc Thiên Uy, nhớ đến dáng vẻ thịnh nộ của hắn ngày đó, nhớ đến những lời nói tuyệt tình của hắn sau khi cô sẩy thai, lòng cô mơ hồ đau.
Nhưng cũng may, hắn đã nói sẽ bỏ qua ình, sau khi trải qua chuyện này, hắn chắc chắn cũng rất hận cô, sau này bọn họ cũng không thể ở chung một chỗ.
Mà Lạc Thiên Uy cũng thật sự không xuất hiện nữa, kể từ ngày cô ở nhà Ngũ Khiết điều dưỡng, hắn ngay cả một cú điện thoại, thậm chí một tin nhắn quan tâm an ủi cũng không có.
Mỗi ngày Lạc Tích Tuyết mở điện thoại di động ra mà trong lòng đầy oán trách, dù sao cô cũng vì hắn mới chịu nhiều đau khổ như vậy, mà lại cứ như vậy không liên lạc với cô, thật là tuyệt tình !
Bất quá mỗi ngày cô đều có thể thấy Lạc Thiên Uy.
Trên ti vi, trong giải trí Star News, hắn lại còn cười duyên trước ống kính.
Trong tạp chí, ở trang đầu, minh tinh, người mẫu, liên quan đến tân Lạc thị tổng giám đốc, địa vị cao tại thượng.
Tin hấp dẫn nhất hôm qua là: Ngọc nữ trong sự nghiệp và tình yêu gặt hái được nhiều thành công, được ở bên cạnh Lạc thị tổng giám đốc giống như chuyện tốt đến gần!
Xem ra hắn thật sự muốn quên cô, cùng nhiều minh tinh có xì căng đan như vậy, không cần phải nói mấy ngày nay khẳng định là rất tốt.
"Tiểu thư, cô không cần lo lắng, cậu chủ nhất định không thích những cô gái đó !"
Ngũ Khiết đón con gái về nhà, thấy Lạc Tích Tuyết đang xem TV, bên trong là hình ảnh Lạc Thiên Uy đi cùng một nữ minh tinh, cô không khỏi thở dài, bước lên khuyên Lạc Tích Tuyết.
"Không quan trọng, dù sao tôi cùng anh ta đã chia tay, chỉ là tùy tiện chuyển đài, đúng lúc thấy được." Lạc Tích Tuyết nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra thì trong lòng vẫn đang rất tức giận.
Ngũ Khiết thở dài lắc đầu một cái, đi vào bếp làm cơm tối.
Lạc Tích Tuyết chơi đùa cùng với con gái Ngũ Khiết, thấy tiểu Nhiễm khả ái như vậy, lòng cô đột nhiên có chút xúc động, nếu con cô không mất, có thể sau này cũng đáng yêu như tiểu Nhiễm hay không?
Cô rơi vào trầm tư, sau đó lắc đầu ảo não, cô không thể nghĩ như vậy, đứa bé là kết quả của sai lầm, nhất định không thể giữ lại.
Hôm nay hắn đã có niềm vui khác, mà thân thể cô cũng dần bình phục, tất cả đều trở về với quỹ đạo.
Lại qua mấy ngày, Lạc Tích Tuyết đến bệnh viện gần đó kiểm tra thân thể, kết quả cô đã hoàn toàn bình phục, cô tạm biệt với người nhà Ngũ Khiết, quyết định trở về biệt thự Lạc gia.
Trước khi đến nhà Ngũ Khiết, cô nói với cha là ra nước ngoài khuây khoả, lúc này có thể kết thúc hành trình quay trở về nhà.
Bầu không khí trong lành, Lạc Tích Tuyết kéo hành lý trở về biệt thự Lạc gia.
Dưới góc cây, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
"Tích Tuyết, em rốt cuộc cũng chịu xuất hiện!" Tiếu Vũ Trạch mặc chiếc áo sơ mi màu đen, hai tay đút trong túi quần, dựa lưng vào chiếc xe màu đen, dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn tú.
"Vũ trạch ca, sao anh lại ở chỗ này?" Lạc Tích Tuyết giật mình hỏi.
Tiếu Vũ Trạch cưng chiều cười: "Ở chỗ này chờ em, bác trai nói hôm nay em trở về, thế nào, ra nước ngoài nghỉ phép có tốt không?"
"Ừ, cũng không tệ lắm." Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt gật đầu, chỉ là tâm tình phức tạp nặng nề.
Cô rất rõ mục đích Tiếu Vũ Trạch đến nhà chờ cô, nhưng mà bây giờ cô còn tư cách gì ở cùng một chỗ với hắn?
Tiếu Vũ Trạch chủ động đi qua, xách hành lý cô lên, giống như rất đỗi bình thường, sánh vai đến gần biệt thự Lạc gia.
"Đại tiểu thư, Tiếu thiếu gia, hai người đã trở về?" dì Ngô khuôn mặt tươi cười chào đón, nhìn thấy Tiếu Vũ Trạch càng thêm vui mừng.
"Dì Ngô, đã lâu không gặp, Tích Tuyết may mà có dì chăm sóc!" Tiếu Vũ Trạch thân thiện chào hỏi dì Ngô.
Dì Ngô khẽ cười: "Chăm sóc tiểu thư là bổn phận của tôi, hiếm khi thấy Tiếu thiếu gia đưa tiểu thư về, không bằng hãy ở lại ăn bữa cơm."
"Ở lại? Có được hay không?" Tiếu Vũ Trạch có chút do dự, khách sáo hỏi.
"Không có gì là không tiện, lão gia mang tam phu nhân ra ngoài tham gia yến tiệc, Uy thiếu gia cũng đã sớm ra ngoài, hiện tại cậu và tiểu thư hai người dùng cơm, tôi cũng hiểu rõ khẩu vị các người, làm rất dễ." Dì Ngô cười nói.
Tiếu Vũ Trạch gật đầu một cái, đồng ý ở lại, còn Lạc Tích Tuyết thì trong lòng có một chút nghi hoặc.
"Em trai đã ra ngoài?" Cuối cùng cô cũng không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, kể từ lúc tiểu thư ra nước ngoài du lịch, thiếu gia nói với lão gia là muốn tự lập nên cũng ra ngoài ở." Dì Ngô khẳng định nói.
Lạc Tích Tuyết cau mày: "Tốt, sao lại muốn ra ngoài?"
"Đại tiểu thư cô vừa mới trở về nên không biết, từ ngày báo chí đưa tin xì căng đan của thiếu gia và nữ minh tinh, tôi nghĩ thiếu gia muốn ra ngoài ở để có tự do một chút, chơi đùa với phụ nữ cũng dễ dàng, dù sao cậu ấy ở tuổi này, tinh lực tràn đầy." Dì Ngô có chút im lặng cảm thán.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết nỗi lên vướng mắc, nói thế nào thì cô và hắn đã từng ở chung một chỗ, hiện tại đột nhiên nghe được chuyện phong lưu của hắn, dĩ nhiên là không thoải mái.
Chuẩn bị cơm tối, cô cũng ăn không yên, ngược lại Tiếu Vũ Trạch bên cạnh suy nghĩ cách dụ dỗ cô vui vẻ.
Hắn nhìn ra cô như đi vào cõi thần tiên, nhưng không vạch trần cô. Nếu như cô cần thì nói với hắn, hắn sẽ giúp cô, cô không nói, hắn cũng sẽ lặng lẽ bảo vệ cô.
"Tích Tuyết, tháng sau anh sẽ sang chi nhánh công ty ở nước ngoài, anh hi vọng em có thể đi cùng anh." Sau bữa cơm tối, Tiếu Vũ Trạch cầm tay Lạc Tích Tuyết, nghiêm túc nói với cô.
"Em..." Lạc Tích Tuyết ngẩn người, vẻ mặt cuống quýt: "Em muốn suy nghĩ."
Nếu như có thể ra nước ngoài thả lỏng, không phải không là chuyện tốt, chẳng qua cô chính là do dự, có nên đi cùng Vũ Trạch ca hay không.
Dù sao cô hiện tại đã không còn là Lạc Tích Tuyết trước đây, đã cùng em trai xảy ra sai lầm, cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, còn có thể lựa chọn người đàn ông khác, có dũng khí theo đuổi tình yêu của mình sao?