Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: trâm trần
Chương này dài kinh khủng khiếp. Huhu!!!
"Này, Tích Tuyết, em trai của cậu dạo gần đây rất đào hoa đấy?"
Lạc Tích Tuyết đang ở căn tin của trường dùng cơm thì Trần Tiểu Mạt từ phía sau đi tới vỗ vào vai cô, đem quyển tạp chí vừa mới mua được đẩy tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết.
"Cậu xem các trang nhất của tất cả các tạp chí gần đây đều là hình ảnh của Lạc Thiên Uy không khoát tay đại minh tinh này thì cũng là đại minh tinh khác, không phải nhà cậu tính đầu tư vào lĩnh vực giaỉ trí chứ?"
"Mình không biết!" Lạc Tích Tuyết tức giận trả lời một câu.
Không biết dạo gần đây thế nào mà đi đâu cũng đều là hình ảnh và chuyện liên quan đến Thiên Uy, ti vi tạp chí khắp nơi đều là hình ảnh của anh cô thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Người cô muốn quên nhất thì cứ xuất hiện trước mặt cô như vậy làm cô muốn quên cũng không thể nào quên được.
"Tích Tuyết, cậu không sao chứ?" Trần Tiểu Mạt thấy bạn tốt có chỗ không thích hợp nên quan tâm thăm hỏi.
"Mình không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi chút thôi." Lạc Tích Tuyết khó khăn lắm mới kết thúc bữa ăn của mình, cảm thấy trong óc một hồi mê man "Tiểu Mạt, cậu giúp mình xin nghỉ học chiều nay được không mình muốn được nghỉ ngơi một lát".
"Được thôi, để mình đỡ cậu về phòng nghỉ". Trần Tiểu Mạt gật đầu một cái lo lắng nhìn bạn tốt.
Cô ở phòng y tế nghỉ ngơi một lát đến khi thấy khá hơn mới ra cổng trường chuẩn bị đón xe về.
Trước cửa trường học xuất hiện một chiếc Lamborghini màu trắng thu hút ánh mắt qua lại của nhiều người.

Cô thấy chiếc xe quen thuộc cho là của Lạc Thiên Uy trong lòng không khỏi run lên, cũng không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng của người trong xe.
Cửa xe mở ra một bóng dáng cao ráo tuấn dật bước xuống xe, một thân tây trang được cắt may một cách đơn giản nhưng đầy tinh tế, bên trong phối hợp với chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trước ngực có vài nút không cài làm lộ ra một mảng cơ ngực màu mật ong, làm cho người ta có cảm giác liên tưởng mơ mộng đến một vài thứ, phong thái tà mị bất cần đời.
"Tích Tuyết, là Lãnh Khinh Cuồng đó" Trần Tiểu Mạt kích động lắc tay của cô, Lãnh Khinh Cuồng là thần tượng một đời của cô à.
Lạc Tích Tuyết thấy người trong xe không phải là Thiên Uy cảm thấy có chút mất mát.
"Tích Tuyết, tôi vừa từ nước ngoài trở về em không ngại cùng tôi đi hóng gió một chút chứ?" Lãnh Khinh Cuồng bước đến trước mặt của cô, cười xấu xa, khoé miệng ve ra một độ cong mê người.
Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp trả lời thì bên kia Trần Tiểu Mạt đã hưng phấn bắt đầu giới thiệu về bản thân.
"Lãnh thiếu gia, tôi là bạn tốt của Tích Tuyết tên là Trần Tiểu Mạt, lần trước cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!" Trần Tiểu Mạt nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mặt tươi cười nói.
Lãnh Khinh Cuồng nhíu may, nhàn nhạt liếc Tiểu Mạt một cái sau đó đùa giỡn nói:"Thì ra là bạn của Tích Tuyết, không cần khách khí tôi cùng Tích Tuyết quen biết nhiều năm như vậy thì chuyện giúp đỡ là phải!"
Nói xong một tay của anh khoác lên vai của Lạc Tích Tuyết làm ra tư thế như hai người thân rất lâu vậy.
Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, vừa quay đầu định nói gì với Tiểu Mạt nhưng phát hiện vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô, Tích Tuyết chắc rằng Tiểu Mạt nhất định nghĩ giữa cô và Lãnh Khinh Cuồng thật sự có cái gì đó.
Cô vừa định mở miệng giải thích nhưng Tiểu Mạt lại đột nhiên cười thấu hiểu, nói:”Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi có việc xin đi trước”.
“Tiểu Mạt!” Lạc Tích Tuyết có cản cũng khong được.
“Không cần kêu, cô ấy đã quyết định nhường em cho tôi rồi”. Lãnh Khinh Cuồng tà khí nhếch môi, cố ý nói những lời mờ ám.

Lạc Tích Tuyết quay đầu trừng anh:”Anh tới trường của tôi tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Em không phải nói muốn cảm tạ tôi mời tôi đi ăn sao? Làm sao mà nhiều ngày như vậy rồi mà tôi vẫn không thấy có chút động tĩnh nào hết vậy?” Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu nghiêm túc nói với cô.
Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ, vò đầu xin lỗi.”Tôi quên mất”.
“Cũng biết là em quên nên hôm nào không bằng hôm nay tôi nay em mời tôi dùng cơm luôn đi”. Lãnh Khinh Cuồng nhân cơ hội nói ra yêu cầu.
“Tối nay?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vẫn còn do dự có nên đồng ý hay không.
Lãnh Khinh Cuồng đã mở cửa xe bên ghế tài xế, kéo cô đi vào:”Chúng ta hãy lên đường thôi!”
Lạc Tích Tuyết không có biện pháp chối từ nên chỉ có thể ngồi lên xe của anh, ai kêu cô còn thiếu anh một bữa cơm đây.
Trên mặt của Lãnh Khinh Cuồng nhiều hơn một nụ cười, chiếc Lamborghini lái với tốc độ nhanh chẳng mấy chốc đã đến một nhà hàng sang trọng.
“Đến rồi, em xuống xe đi!” Lãnh Khinh Cuồng hướng cô cười cười. Lạc Tích Tuyết đẩy cửa xe xuống, đưa mắt quan sát quang cảnh xung quanh mặc dù nơi này có chút vắng vè nhưng khó tường tượng tại một nơi vắng như thế này mà lại có bãi đậu xe rộng lơn như vậy và không thiếu bất kỳ chiếc xe nào trên thế giới. Chắc hẳn nhà hàng này kinh doanh rất tốt.
“Tại sao lại dẫn tôi tới đây?” Lạc Tích Tuyết quay đầu hỏi anh.
“Rất đơn giản vì đây là nhà hàng do tôi mở!” Lãnh Khinh Cuồng thích ý trả lời:”Dù sao hôm nay cũng là do em mời tôi nên tôi phải kiếm chút chát cho nhà hàng của mình chứ!”
Lạc Tích Tuyết im lặng liếc nhìn anh:”Anh đúng thật là tính toán tỉ mỉ.”

Nhà hàng được thiết kế vô cùng đặc biệt, diện tích rất lỡn mỗi tầng đều được thiết kế theo phong cách khác nhau
Lãnh Khinh Cuồng là ông chủ của nơi này nên đương nhiên các nhân viên ở đây đối với anh rất cung kính, dẫn bọn họ lên lầu ba tìm một không gian vắng vẻ để ngồi.
Ánh mắt của cô lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ lẳng lặng chờ đợi thức ăn được mang lên. Lãnh Khinh Cuồng một bên vừa thưởng thức rượu đỏ một bên dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết, khi cô vô tình quay lại anh có chút hốt hoảng mà dời mắt đi.
Anh sợ nếu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy của cô thì bao tâm tư giấu kín của anh sẽ bị cô nhìn thấy mất.
Mặc dù anh bất cần đời đối với đàn bà chỉ là vui đùa một chút, tự ình phóng túng nhưng đối diện với người con gái mình thích thật sự thì lòng có chút hoang mang, huống chi anh biết trong lòng của cô luôn chỉ có mình Tiếu Vũ Trạch.
Lạc Tích Tuyết vẫn duy trì bộ dạng trầm mặc từ lúc đi đến giờ, anh thật không biết làm sao để cô chú ý đên anh dù chỉ là một chút. Tiền bạc sao? Cô là thiên kim đại tiểu thư của Lạc gia nên tiền bạc tất nhiên không thiếu. Cưỡng đoạt sao? Đây không phải là phong cách của Lãnh Khinh Cuồng anh huống chi cô có thể càng hận anh thêm.
“Tôi muốn đi toilet!” Đang thời điểm anh còn chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Lạc Tích Tuyết mở miệng đứng dậy rời đi.
Cô nhận thấy rằng ánh mắt nóng rực kia của Lãnh Khinh Cuồng làm cho cô cảm thấy áp lực rất lớn, nên cô muốn rời đi một chút.
Đi qua một căn phòng bên cạnh, chuẩn bị trở về phòng của mình sau khi đã đi toilet về, bỗng một âm thanh quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của cô.
“Này thiếu, sao giờ anh mới đến nha, người ta chờ hơn 10 phút rồi đó” Một giọng nói mềm mại nũng nịu vang lên.
Lạc Tích Tuyết nghe thấy tên của em trai mình thì lập tức xoay người, từ cửa phòng len lén nhìn vô
Chỉ thấy một mỹ nhân có vóc người quyến rũ lúc này đang ngồi trên đùi của anh, cô nàng khẽ cong đôi môi đỏ mọng cả thân người mềm mại đều dựa vào trong ngực của lạc Thiên Uy.
“Vân Vân, nóng vội lắm sao?” Lạc Thiên Uy ôm cái eo nhỏ của cô ta, khoé môi nâng lên một nụ cười tà:”Anh không phải đã tới rồi sao?”
“Anh đã tới thì phải bồi em cả một buổi tối đấy”. Cô ta đung đưa vòng eo nhỏ nhắn, ánh mắt trêu đùa nhìn Lạc Thiên Uy, tay thon bắt lấy cà vạt của anh, ánh mắt quyến rũ đưa tình.
“Tiểu yêu tinh, nếu em còn vội vã như thế nữa cẩn thận anh ở tại chỗ này muốn em đấy” Lạc Thiên Uy đem cô gái chống đỡ lên ghế sofa, ánh mắt nóng rực quét qua nơi đẩy đà của cô nàng.

“Ghét!” Cô gái nũng nịu cười, lại chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Hai người cứ như vậy ở trên ghế sofa thân mật trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Đâu ai biết rằng bên ngoài cửa phòng đang có một cơ thể dần dần cứng ngắc, đại não trống rỗng, muốn lập tức bỏ đi nhưng chân như mọc rễ căn bản một bươc cũng không thể nào bước được huống chi là chạy.
Anh quả nhiên đã có người con gái khác, nếu như không phải tận mắt chứng kiến cô có lẽ còn đang tự lừa mình dối người, nhưng bây giờ nhìn thấy màn như vậy cô còn có thể nói gì được nữa đây?
Lạc Thiên Uy, anh đã không còn yêu cô.
Từ toilet trở về lại phòng ăn sắc mặt của cô càng tái xanh hơn nữa, Lãnh Khinh Cuồng thấy vậy nhưng không biết mở lời hỏi cô như thế nào.
“Thật xin lỗi, hôm nay tôi không có tâm tình dùng bữa tôi xin được về trước hôm nào tôi sẽ đãi anh sau”. Lạc Tích Tuyết cảm thấy thật sự rất khó thở, vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi cô lại không thể nào thở được.
Lãnh Khinh Cuồng quýnh lên, mấy bước bắt được tay của cô:”Thế nào? Có phải món ăn ở đây không hợp với khẩu vị của em không? bằng không chúng ta đi nhà hàng khác được không?”
Lạc Tích Tuyết muốn cự tuyết nhưng thấy ánh mắt chân thành cùng thành khẩn của anh như vậy thì lại không đành lòng nên vẫn do dự gật đầu:” Được” Cô cũng không thể đem sự tứ giận với Lạc Thiên Uy trút lên người anh.
Hai người dùng bữa đến khi màn đêm dần buôn xuống Lãnh Khinh Cuồng mới lái xe chở cô về nhà.
Phòng khách biệt thự Lạc gia một mảnh hắc ám, ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn tường không có mở , cô không khỏi cau mày chẳng lẽ trong nhà không có ai sao?
Cô đi về phía tường chuẩn bị mở đèn chợt có một cánh tay có lực mãnh mẽ từ phía sau đem cô nhốt chặt vào trong ngực, một mùi hương quen thuộc xộc vào trong mũi, cả người của cô cứng lại.
Thiên Uy, anh ta đang ở nhà sao?
Trái tim của cô chấn động, nhớ tới một màn hồi chiều cô lập tức đẩy anh ra, muốn chạy khỏi lồng ngực vừa xa lạ mà lại vô cùng quen thuộc này. Nhưng cô càng giãy giụa thì Lạc Thiên Uy càng ôm chặt hơn.
“Thế nào, mới đó mà đã ghét tôi như vậy sao?” Lạc Thiên Uy hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết, đáy lòng sinh ra lửa giận.
Đáng chết, người con gái này thế mà lại đi dùng bữa cùng với người đàn ông khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui