edit: fpurplebrown23
Cảm thấy khổ sở, thân thể lạnh lẽo tê dại đi xuống.
Đau, sắc nhọn mà điên cuồng!
Trước mắt là một mảnh trắng xóa, ánh đèn sáng loáng, lay động qua lại!
Lạc Tích Tuyết sức lực khốn cùng, giương mắt chỉ thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng ở trước mắt, chuyện gì đã xảy ra? Cô lại ở trong bệnh viện sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, cảm giác đau đớn lại tiến tới, cô lại hôn mê lần nữa.
“Làm sao anh có thể vào lúc này muốn cô ấy chứ?” Trong thoáng chốc, cô nghe thấy được tiếng chỉ trích của bác sĩ.
Ngay sau đó nghe thấy tiếng xin lỗi ảo não của Lạc Thiên Uy: “Thật xin lỗi, tôi khống chế không được”.
“Anh có biết không, vợ anh thiếu chút nữa bị xuất huyết đấy!”. Bác sĩ phụ sản ánh mắt chỉ trích nhìn sang, cô chưa từng người chồng nào không trách nhiệm như vậy.
Vợ mới phá thai xong, thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh ta không chờ đợi được, vẫn bạo lực như thế, thật là không coi phụ nữ là người.
Lạc Thiên Uy lập tức bắt được tay của bác sĩ, lo lắng hỏi: “Cô ấy còn nguy hiểm nữa không?”
“Hiện tại anh còn biết lo lắng nữa sao?”. Bác sĩ tức giận liếc anh một cái, thở dài nói: “Nguy hiểm đến tính mạng thì đã vượt qua, chỉ là thân thể vợ anh quá yếu, trước sinh non lại không vào bệnh viện, có khả năng lưu lại di chứng sau này”.
“Di chứng? Sẽ có di chứng sau này ư?”. Sắc mặt Lạc Thiên Uy tràn đầy âu lo.
Bác sĩ lắc đầu một cái: “Bây giờ còn chưa biết, nhưng anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, vợ anh có thể về sau cũng không thể sinh con”.
“Không thể sinh con? Bác sĩ đùa cái gì vậy?”. Lạc Thiên Uy giật mình, quả thật khó tin.
“Tôi chẳng có thời gian đùa giỡn với anh, 2 người trẻ như vậy, thích làm loạn, làm bụng lớn cũng không vào bệnh viện, tùy tiện mua thuốc sẩy thai, sinh non lại không có điều trị tốt”.
Bác sĩ nói liên tục, nghe vào tai Lạc Tích Tuyết, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Về sau cô không thể mang thai sao? Tại sao phải như vậy?
Hai mắt của cô bắt đầu có nước mắt, bốn phía lại sa vào một vùng tăm tối.
Thời gian lại vừa dừng lại.
Khi Lạc Tích Tuyết lần nữa khôi phục lại ý thức, mùi thuốc nồng nặc đã xâm nhập vào chóp mũi cô.
Mùi thuốc kích thích nồng nặc, cô không thể không tỉnh lại.
Mơ hồ, cô nhìn thấy bóng dáng ngồi bên giường quen thuộc, Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, Lạc Thiên Uy nhanh chóng nhìn cô.
Nhìn thấy cô đã tỉnh, anh lập tức vui mừng cầm tay cô: “Tích Tuyết, em tỉnh rồi sao?”
Lạc Tích Tuyết tránh tay anh ra, không nói gì, vẻ mặt xa cách không dứt.
Ác ma này, chính là anh khiến cô thành bộ dạng này!
Nhớ tới lúc trước khi hôn mê, anh tàn nhẫn hành hạ cô, còn có lời của bác sĩ, nội tâm của cô khó mà bình phục.
“Tích Tuyết, thật xin lỗi, là tôi sai, để cho em chịu khổ!”. Lạc Thiên Uy đau lòng tự trách, đôi mắt đen nhánh bởi vì cả đêm chưa ngủ mà hiện đầy tia máu, anh đưa bàn tay khẽ run vạch ra
vài sợi tóc rơi trên gương mặt cô.
Lạc Tích Tuyết trong lòng hơi xúc động, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn anh, không nói một lời.
Hiện tại trở lại nói xin lỗi còn có tác dụng gì nữa, tất cả hậu quả đều đã xảy ra, không thể
quay lại.
Anh dịu dàng như vậy khiến cô không chịu nổi, bởi vì không biết loại dịu dàng sau lưng, là tàn bạo đau nhức đến thế nào
Cô đã chịu đủ rồi!
“Tích Tuyết, thân thể còn chỗ nào không thoải mái?” Âm thanh Lạc Thiên Uy êm dịu hỏi.
Lạc Tích Tuyết trầm mặc như cũ, không trả lời anh.
“Tôi hiểu rõ em trách tôi, nhưng em biết không? Trong khoảng thời gian này,tôi lúc nào cũng nhớ em, ngày đó ở trong bệnh viện tôi nói đều là nói nhảm, em rời khỏi bệnh viện tôi liền hối hận, không bỏ được mặt mũi theo đuổi em, lo lắng em xảy ra chuyện, mới để cho Ngũ Khiết chăm sóc em, nhưng thân thể em vừa bình phục lại ôm người đàn ông khác, tại sao tôi có thể không tức giận chứ?”
Lạc Thiên Uy ngước mắt nhìn cô, trên mặt một mảnh tự trách, hốt mắt hãm sâu, râu rìa xồm xàm, hoàn toàn không có thần thái của một thiếu gia nhà giàu nữa.
Lạc Tích Tuyết mặc dù đau lòng, nhưng không nói gì nữa. Vì ở chung một chỗ với em trai mình, đoạn nghiệt duyên này, khiến cô mất đi tư cách làm mẹ, tất cả nên kết thúc, không nên tiếp tục nữa.
Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn anh một cái, nhìn như một người xa lạ không quen biết.
Cô cùng anh, từ nay về sau, đều sẽ không có quan hệ gì nữa.
“Tại sao không nói lời nào?”. Thấy Lạc Tích Tuyết chậm chạp không nói lời nào, Lạc Thiên Uy phiền não, sắc mắt anh u ám hướng về phía cô.
Lạc Tích Tuyết cười lạnh, nhanh như vậy đã khôi phục diện mạo ác ma thật sự rồi sao? Đây mới là diện mạo của anh, dịu dàng không thuộc về anh.
“Chính tôi đang nói với em!”.
Hai tay Lạc Thiên Uy nắm ở bả vai cô, liều mạng lắc.
Trong lòng anh hận muốn chết, anh đã mở miệng nói xin lỗi cô, cô còn muốn thế nào đây? Tại sao cô vẫn không muốn để ý đến anh?
“Tôi cầu xin em nói một câu cho tôi!”.
Rốt cuộc, khí thể của Lạc Thiên Uy mềm nhũn, tâm tình anh cũng nhanh muốn sụp đổ mất, hiện tại chỉ cần cô chịu mở miệng nói chuyện với anh, anh hiểu rõ rồi!
“Giữa chúng ta còn cái gì để nói sao?” Trầm mặc một hồi lâu, âm thành khàn khàn của Lạc Tích Tuyết vang lên.
Giữa bọn họ phải có một kết thúc, không cô sẽ không chịu nổi.
“Chuyện em bé, tại sao em lại giấu tôi?” Âm thành Lạc Thiên Uy khàn khàn, trong đôi mắt.
Lạc Tích Tuyết cười: “Nếu như tôi nói cho anh biết, thế sẽ như thế nào đây?”
Anh mới 16 tuổi, có năng lực nuôi dưỡng một em bé sao? Có lẽ anh không thiếu tiền, nhưng anh thiếu chính là tâm trí, ít nhất ở trong mắt Lạc Tích Tuyết, người đàn ông 16 tuổi không đủ trách nhiệm để gánh vác. Huống chi bọn họ còn là chị em.
Thay vì hai người khổ sở, không bằng anh đừng biết, có lẽ anh sẽ trách cô, nhưng chỉ có thế này mới giải thoát được.
Lại một màn khiến người ta khó thở trầm mặc.
“Em cho tới bây giờ cũng không muốn nói cho tôi biết tin này không?”. Lạc Thiên Uy đau lòng chất vấn.
Lạc Tích Tuyết hờ hững nhìn anh, khóe miệng nhẹ ngoắc, cũng không đáp lại.
Anh nghĩ thế nào cũng không sao, dù sao đứa bé không còn,cô cũng không thể sinh con, tất cả cũng kết thúc.
Tim Lạc Thiên Uy như bị rạch một vết, cảm giác đau đớn không thể nói ra được.
“Qủa hiên bị tôi đoán trúng rồi”.
Anh thở dài một tiếng, trong mắt như có cái gì, muốn phun trào ra—
“Em tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Đó cũng là con của tôi! Ít nhất, tôi có quyền được biết!”.
“Anh cuối cùng cũng biết phải không?” Lạc Tích Tuyết chậm chọc cười nhẹ.
Anh chỉ mất đi một đứa con, sau này vẫn có những người phụ nữ khác giúp anh sinh, nhưng cô vĩnh viễn cũng không thể sinh con nữa, đoạn tình này, rốt cuộc ai bỏ ra nhiều hơn?
“Em có thể ngay từ đầu tới cuối, cũng không nghĩ tới muốn đứa nhỏ này? Phải không?”. Lạc
Thiên Uy nhìn cô chằm chằm, tức giận xen lẫn tuyệt vọng, khiến cho lòng dạ anh ác độc run rẩy.
Lạc Tích Tuyết quay mặt ra chỗ khác, tuyệt tình nói: “Anh nói không sai! Tôi không muốn đứa bé này, bởi vì cho tới bây giờ tôi không yêu anh! Như thế nào lại muốn mang thai con của người đàn ông vô sĩ chiếm đoạt tôi chứ?”
“Em quả nhiên thừa nhận!”. Lạc Thiên Uy trong mắt xẹt qua tia bi thương,lời nói vô tình của cô kích thích lòng anh.
Anh nắm được cằm cô, phát điên quát: “Lạc Tích Tuyết, em rốt cuộc có tim không vậy? Tôi hiểu rõ em hận tội, hận tôi giày vò thân thể em, nhưng, em cũng được công chà đạp vào trái tim tôi, hai chúng ta ai mới người tàn nhẫn hơn đây?”
“Tàn nhẫn sao?”. Lạc Tích Tuyết đột nhiên bi thương bật cười, chợt hất tay Lạc Thiên Uy ra, nhìn vào mắt anh tràn đầy tức giận cùng căm phẫn: “Lại tàn nhẫn, cả đời không sinh con được nữa thì tàn nhẫn sao? Không trách tôi độc ác phá hủy con của anh, tôi cũng bị trời cao trừng phạt, như vậy còn chưa đủ sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”
“Tích Tuyết, em biết rồi sao?”. Lạc Thiên Uy khó tin nhìn cô, âm thanh run rẩy, vẻ mặt biến đổi, cuối cùng vẫn là đau lòng cùng lo lắng.
Lạc Tích Tuyết khẳng định gật đầu, nước mắt lập tức chảy ra: “Đúng, vừa rồi tôi đều nghe thấy”.
Lạc Thiên Uy ôm chặt cô vào trong ngực, đem mặt của anh dán lên mặt cô: “Tích Tuyết, đều tại tôi không được, tôi không nên nhất thời xúc động, trút giận lên em, em nhất định không cso việc gì, bác sĩ nhất định sẽ chữa trị tốt cho em”.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ cắn môi, đụng tới lồng ngực anh, nhất thời, uất ức, khổ sở, khí chịu đồng loạt xông lên đầu, nước mắt chảy ra.
“Tích Tuyết, đừng khốc, tôi không nên đối với em như vậy!”. Lạc Thiên Uy hôn lên nước mắt của cô, dung nhan tuấn tú nhuộm đầy u sầu, anh vừa nói xin lỗi, lại dỗ dành cô.
Nhưng Lạc Tích Tuyết lại khóc dữ tộn hơn, trong mắt căn bản không cách nào ngừng.
Người đàn ông vĩnh viễn không hiểu được, người phụ nữ mang thai mà bị sẩy thai cũng rất đau buồn, ai nói chỉ có một mình Lạc Thiên Uy đau lòng, Lạc Tích Tuyết cũng rất khổ sở.
Nhưng cô có thể làm sao đây? Con cô bản thân còn chưa trưởng thành.
Tựa vào trong ngực Lạc Thiên Uy, Lạc Tích Tuyết dần dần ngủ.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, mà Lạc Thiên Uy vẫn như cũ ở bên giường cô.
Bác sĩ tới đối mặt và truyền nước biển cho cô, Lạc Thiên Uy vẫn ở bên cạnh, anh còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng, giúp cô điều chỉnh thân thể.
Ở bên cạnh sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, thân thể Lạc Tích Tuyết đã từ từ khôi phục.
Nhưng chuyện sinh non bị thương nặng này, thành ra hậu quả không có cách nào bù đắp.
Lạc Thiên Uy nói anh không quan tâm, anh chỉ cần có thể đi cùng với cô, dù cả đời không có em bé, anh sẽ không để ý.
Lạc Tích Tuyết khổ sở cười, không nói một lời.
Đêm yên tĩnh, Lạc Thiên Uy nằm bên cạnh cô, đưa ra một cánh tay ôm cô.
Lạc Tích Tuyết không có đẩy anh ra, chỉ là dùng hai con mắt nhìn lên trần nhà, sững sờ đến ngẩn người.
Cô cảm thấy chính mình rất buồn cười, quay về mootj vòng, vẫn không thoát khỏi ma lực của người đàn ông này.
Tất cả xảy ra như một trò chơi vậy, mình viễn viễn bị động, thương tích khắp người, cuối cùng, vẫn không thể trở lại nguyên hình.
Cảm giác được tâm tình tiêu cực của cô, Lạc Thiên Uy ôm cô, ôm cô thật chặt, tay nhè nhẹ lau khuôn mặt của cô.
“Tích Tuyết, đi theo tôi, để cho em chịu uất ức. Thật xin lỗi!”. Trán của anh đụng phải cô: “Em phải tin rằng tôi rất yêu em, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em trở thành vợ chính thức của Lạc Thiên Uy tôi đây, ai cũng không cản trở được!”.