Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
Mấy ngày nay cả người của Lạc Tích Tuyết đều không có tinh thần, dễ dàng mệt mỏi, bác sĩ nói với cô đây là triệu chứng thiếu máu nghiêm trọng.
Lạc Thiên Uy mỗi ngày đều tự mình đốc thúc cô uống thuốc bổ, cái gì táo đỏ, canh gà đen cô đều bị ép ăn hết, giờ nhìn những thứ này làm cô thấy buồn nôn, nhưng cô không thể từ chối sụ quan tâm của anh được vì Ngũ Khiết nói đây đều là những thứ anh đích thân xuống bếp làm.
Mặc dù anh đối với cô chăm sóc có thừa nhưng thân thể của Lạc Tích Tuyết vẫn càng ngày càng sa sút như vậy. Bởi vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt cô tái nhợt, dễ nhiễm lạnh, cho dù trời đang rất nóng thì tay của cô vẫn rất lạnh, buổi tối lại càng thêm sợ lạnh, Lạc Thiên Uy bình thường sẽ ôm cô vào ngực dùng nhiệt độ của thân thể anh để sưởi ấm cho cô.
Thỉnh thoảng trong đêm khuya yên tĩnh, Lạc Tích Tuyết cũng sẽ từ trong mộng tỉnh lại, sẽ thấy Lạc Thiên UY đang tựa vào đầu giường hút thuốc, một tay vẫn không quên ôm chặt cô.
Cô biết, anh mỗi ngày đều chăm sóc cô ra vẫn còn rất nhiều việc để lo, thay ba phụ trách công ty của gia đình còn có tổ chức sát thủ mà anh tự tay sáng lập, các gánh nặng đều đổ dồn lên vai anh, đối với một người thanh niên ở độ tuổi này mà nói quả thật là hết sức cực khổ.
Có lúc anh phải ra ngoài lâu không thể gặp cô được thì anh sẽ dẫn cô đi mua những đồ cần thiết để cô dùng, làm cho cô vô cùng cảm động.

Ngũ Khiết thấy thần sắc của Lạc Tích Tuyết đang từ từ chuyển biến tốt hơn thì thật sự rất vui mừng, cô không phải là người lắm miệng nhưng mỗi khi rãnh rỗi cô lại khuyên Lạc Tích Tuyết:”Thiếu gia đối với cô thật tốt nha, với thân phận hiện tại của thiếu gia thì việc có nhiều người đàn bà bên cạnh là hết sức bình thường nhưng thiếu gia vẫn chỉ toàn tâm toàn ý có mình tiểu thư thôi nha, nên tiểu thư nhất định phải biết trân trọng thiếu gia đừng để mất đi mới hối tiếc”.
Lạc Tích Tuyết cười khổ, cô còn có sự lựa chọn nào khác sao? Tất cả đạo đức, pháp luật kỷ cương cô đã đánh mất trên người của Lạc Thiên Uy hết rồi, mà cô đối với anh cũng dần dần cởi mở hơn rồi.

Cô đang dần trở nên hư hỏng đúng không?
Thân thể của Tích Tuyết phải trải qua mấy tháng mới hồi phục lúc này Thiên Uy cũng đã mười bảy tuổi rồi. Lạc Tích Tuyết rời khỏi bệnh viện cũng là rời khỏi Lạc gia, mặc dù cô không muốn xa dì Ngô nhưng Lạc Thiên Uy vừa đấm vừa xoa nên cô chỉ có thể dời qua ở chung một chỗ với anh.
Cô cảm thấy như mình đang được em trai nuôi vậy, trường học thì cô không thể đến nữa rồi, tốt nghiệp cô còn không đi thi thì lấy đâu mà có bằng.
Đúng ra cô với độ tuổi này của cô thì đã ra ngoài đi xin việc làm rồi nhưng cô lại bị em trai mình nuôi nhốt ở trong phòng, anh thỉnh thoảng có rãnh rỗi sẽ cùng cô đi dạo, thời gian còn lại cô chỉ có thể ở trong biệt thự, không chạm mặt với bất cứ ai.
Lạc Thiên Uy đối với cô càng ngày tính chiếm hữu càng cao, nhất là khi bắt gặp cô dùng cơm với Lãnh Khinh Cuồng thì anh lại nghĩ là cô đang tìm cách thoát khỏi anh, cùng người đàn ông khác kết giao điều này làm cho lòng của anh cực kỳ lo lắng.
Anh càng lo lắng thì lại càng muốn khống chế cô, nhưng sợ cô sẽ ghét bỏ, kể từ khi ra viện đến giờ anh không có chạm vào cô.

Anh biết trước kia mỗi lần cùng anh làm ra chuyện đó cô đều rất vất vả nhất là sau khi sanh non, Lạc Tích Tuyết đối với những chuyện như vậy thì càng bài xích hơn, giống như trong lòng của cô có ám ảnh không thể nào xoá được, anh cũng không muốn bức bách cô, chỉ muốn từ từ cảm hoá để cô có một ngày cam tâm tình nguyện mà đem bản thân giao cho anh.
Mọi chuyện diễn ra bình thường và tốt đẹp như vậy cho đến một ngày.

Ngày hôm đó, Lạc Thiên Uy có chuyện quan trọng muốn đi làm ngay cả Mặc Cảnh người suốt ngày bên cạnh Tích Tuyết bảo vệ cô cũng mang đi theo.
Lạc Tích Tuyết một thân đứng đợi ở biệt thự, chỉ có một vài người áo đen đi theo phía sau. Cô ở trong hoa viên tản bộ, chợt xoay người một cái liền thấy một người phụ nữ yêu mị đứng trước mặt cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, nhìn người phía trước biết không có ý tốt gì, nhất là ánh mắt của cô ta rất sắc bén nhưng cũng đầy hả hê.
Cô ngẩn người hồi lâu mới có phản ứng:”Cô là thuộc hạ của Thiên Uy?”

Cô còn nhớ rõ lần đó ở biệt thự Lạc gia, cô thấy cô ta ở trong phòng cùng Thiên Uy nói chuyện, nhất là dùng giọng của nam điều này để lại ấn tượng trong lòng Lạc Tích Tuyết rất sâu sắc.
“Tôi là Trì Nhược Huân, là người con gái của Uy cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy”. cô gái cười xinh đẹp, cô xấu bụng liếc nhìn Lạc Tích Tuyết cố ý cường điệu từ ‘đầu tiên’, hài lòng thấy sắc mặt của Tích Tuyết biến hoá, trong lòng càng thêm hả hê.
Nhận thấy Lạc Tích Tuyết rất dễ bị lừa nên cô ta không ngại nói thêm vài lời để đổ thêm dầu vào lửa.
“Vốn trước kia Thiên Uy sủng tôi nhất nhưng vì cô xuất hiện nên có một đoạn thời gian Uy bị cô mê hoặc, không đụng đến tôi nữa. Nhưng gần đây anh ấy lại đến tìm tôi, cô cũng biết sự dũng mãnh của Uy rồi thân thể của tôi bị anh ấy muốn như muốn lìa ra vậy, rất mệt mỏi nha!” Nói xong cô ả còn ngượng ngùng cười.

Lòng của Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên co rút nhanh, một cảm giác chua xót dâng lên, anh thế nhưng những ngày qua thật sự có người con gái khác. Cô thất vọng sao? chẳng phải cô sớm biết với thân thế và bề ngoài đó của anh thì cô còn mong đợi việc anh thủ thân như ngọc sao? Cô nên cảm thấy may mắn không phải sao? Có lẽ thời gian lâu dài anh sẽ ghét cô, đem sự chú ý dời trên người phụ nữ khác, lúc đó cô sẽ được tự do không phải sao?
“Cô tới đây không phải để nói cho tôi biết mấy chuyện này thôi chứ? Cô rốt cuộc muốn nói gì, nói thẳng đi” lạc Tích Tuyết lạnh lùng nhìn cô ả, lạnh nhạt hỏi.
Trì Nhược Huân căm hận nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn đầy địch ý:”Tôi muốn cô rời đi, cô không phải ngay cả một chút cũng không thương anh ấy sao? Ngay cả con của anh ấy mà cô cũng muốn bỏ, đã như vậy tại sao còn mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh ấy?”
Con ngươi lành lạnh của Lạc Tích Tuyết nhìn thẳng cô ta, hận ý trong mắt của người con gái này làm cho cô khiếp sợ, cô ta chất vấn cô như vậy là có ý gì? Muốn cùng cô thị uy sao?
“Chuyện của tôi cùng Thiên Uy còn chưa đến phiên người ngoài như cô nhúng tay vào, cô có thể đi rồi!” Lạc Tích Tuyết trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Chỉ là Trì Nhược Huân không có tức giận mà còn cười tĩnh mịch.
“Người ngoài?” Cô ngoắc ngoắc khoé môi, con ngươi sắc bén nói:”Nếu như tôi mang thai đứa con của Thiên Uy thì cô nói xem tôi có còn là người ngoài nữa không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận