Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
“Các người là?” Nhìn đám người áo đen này, long của cô đột nhiên chấn động, bọn họ không phải là do Lạc Thiên Uy phái tới đưa cô về chứ?
Một trong số những người áo đen đó tiến lên đưa danh thiếp ra, giới thiệu thân phận:”Chúng tôi là do lão gia phái tới hộ tống tiểu thư rời đi”.
Thì ra là người của ba, Lạc Tích Tuyết thở nhẹ trong long “Tôi là Lạc TÍch Tuyết, xin hỏi chúng ta bây giờ có thể đi được chưa?”
“Vâng!” Người áo đen cung kính gật đầu một cái, dẫn Lạc Tích Tuyết rời đi.
Lạc Chấn Long an bài bãi đậu máy bay rất bí mật, phía trước trừ có một chiếc máy bay tư nhân thì còn có hơn 10 người hộ vệ.
Bọn họ nhận lấy hành lý của cô, bảo vệ cô lên máy bay cũng chặn Mặc Cảnh lại.
“Xin lỗi, vị tiên sinh này, Lạc lão gia có phân phó là chỉ đưa một mìn tiểu thư đi mà thôi”. Hộ vệ mặc áo đen sắc mặt nghiêm nghị nói.
Ánh mắt của Mặc Cảnh loé lên, cũng không nói them cái gì nữa, mà là đi thẳng tới bên người của Lạc Tích Tuyết.
“Cô ngồi rời đi trước tôi sẽ phái người sang bên kia tiếp ứng” Thanh âm của anh mang theo sự dịu dàng khó thấy.
“Được” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, nói tạm biệt anh.
Máy bay chậm rãi cất cánh, càng ngày càng rời xa mặt đất. Từ trên máy bay nhìn xuống, nơi mà cô được sinh ra, lớn lên, nơi đã cho cô biết bao nhiêu niềm vui cùng nỗi buồn giờ phút này chỉ nhỏ như long bàn tay vậy.
Rời đi? Rốt cuộc cũng được rời đi! Mặc dù trong long có muôn vàn cảm xúc nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt.
Tạm biệt, Lạc Thiên Uy!
Trong long vô cùng sầu não, chỉ có thể cắn cánh môi ngăn không cho nước mắt đang tràn đầy hốc mắt chảy xuống.

Về phần Lạc Thiên Uy đang họp ở Mỹ luôn cảm thấy thấp thỏm, bất an, không thể nào tập trung được, tâm run rẩy đáng sợ, làm cho anh cảm thấy hết sức lo lắng.
Bước ra phòng họp anh nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Mặc Cảnh nhưng không ngờ điện thoại bị tắt máy từ lúc nào.
“Trì Nhược Huân, chuyện gì đang xảy ra?” trong mắt Lạc Thiên Uy hiện lên hoài nghi, điện thoại của anh chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà tắt máy như vậy.
Trì Nhược Huân trấn định cười một tiếng, nhận lấy điện thoại di động của anh, nói xin lỗi:”Thật xin lỗi, Thiên Uy tại ngày hôm qua vội quá nên quên giúp sạc điện thoại cho anh”.
“Làm cái gì? Điện thoại di động của cô đâu cho tôi mượn” Lạc Thiên Uy nhíu mày hiển nhiên không vui.
Trì Nhược Huân do dự lấy điện thoại đưa cho Lạc Thiên Uy, thấy anh nhấn số gọi cho Mặc Cảnh thì long của cô hơi yên tâm lại.
Xem ra tìm Mặc Cảnh để hợp tác cô quả nhiên đã tìm đúng người, người được Lạc Thiên Uy tin tưởng nhất quả nhiên là Mặc Cảnh.
“Mặc Cảnh, bên đó có chuyện gì xảy ra không? Cô ấy có khoẻ không?”
“Thiếu gia xin cứ yên tâm, Lạc tiểu thư rất tốt” Mặc Cảnh không nhanh không chậm nói.
“Ừ, vậy thì tốt!” Lạc Thiên Uy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy không yên long:” Đưa điện thoại cho cô ấy đi!”
Mặc Cảnh khẽ híp mắt lại, tỉnh táo nói:”Thiếu gia, tiểu thư vừa mới chợp mắt ngủ rồi ạ”.

“Ngủ rồi sao?”Lạc Thiên Uy nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ đến thời gian chênh lệch của hai nước nên cũng không nghi ngờ gì mấy.
“Vậy có cần đánh thức tiểu thư không ạ?” Mặc Cảnh cố ý hỏi lại.
“Không cần, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt” Lạc Thiên Uy dĩ nhiên không đành long quấy rầy giấc mộng của cô rồi nhưng không ngờ lại trúng kế của Mặc Cảnh.
Anh đơn giản nói them vài câu sau đó quăng điện thoại trả lại cho Trì Nhược Huân đi vào hội trường.
Sắc mặt của Trì Nhượ Huân càng tươi hơn, khoé môi khẽ nhếch, cửa ải này rốt cuộc cũng qua.
Xem ra Mặc Cảnh đã thành công đem Lạc Tích Tuyết rời đi, chỉ cần Lạc Thiên Uy không tìm được cô ta nữa thì anh mới có thể vĩnh viễn thuộc về cô.
Cô cúi đầu, vội vã gọi một cú điện thoại:”Lãnh Khinh Cuồng, tất cả các bước đều thuận lợi”.
“Rất tốt!” đầu bên kia điện thoại Lãnh Khinh Cuồng cười, ngón tay gõ gõ đầu bàn:”Chuyện kế tiếp tôi tự giải quyết không cần cô nhúng tay vào”.
“Anh xác định có thể để cho cô ta không bao giờ xuất hiện nữa?” Trì Nhược Huân không an long hỏi.
Nếu để cho Lạc Thiên Uy tìm được Lạc Tích Tuyết thì người gặp nạn đầu tiên sẽ chính là cô.

“Yên tâm đi, từ nay về sau cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt của Lạc thiên Uy nữa” Lãnh Khinh Cuồng chắc chắn cười nói, quảng điện thoại xuống.
Máy bay của Lạc Tích Tuyết hạ cánh, đi tới một đất nước xa lạ.
“Tiểu thư, trước mắt sẽ có bão tuyết, chúng ta ở đây chờ mấy giờ đợi nó qua đi sẽ cất cánh tiếp”. Hộ vệ đưa cho cô một ly nước trái cây thuận tiện bẩm báo.
“Ừ!” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, ngước mắt ngó ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù đây không phải là lần đâu tiên cô đi nước ngoài nhưng tâm trạng lần này thật nặng nề quá, lần này đi không biết có quay về hay không.
“Lạc tiểu thư, đây là địa chỉ của Tiếu thiếu gia ở Anh, lão gia trước khi đi đặc biệt phân phó tôi giao cho cô”. hộ vệ lấy ra một cái thẻ trong ngực giao cho Lạc Tích Tuyết.
Cô nhận lấy cái thẻ nhìn cũng không them nhìn lấy một cái, trưc tiếp bỏ vào trong túi.
Cô cùng Tiếu Vũ Trạch cả đời này có nợ mà không có duyên, đã như vậy cô còn đi tìm anh là gì? Không băng đem tất cả những gì trân quý và tốt đẹp nhất giữ lại làm những hồi ức có lẽ sẽ tốt hơn.
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút!” cô cảm thấy tâm tình phiền muộn muốn ra ngoài cho khuây khoả.
“Tiểu thư, lão gia đã dặn dò nhất định phải đưa tiểu thư đến Ý bình an, chúng tôi mới có thể rời đi” hộ vệ đưa tay ngăn cản cô, cung kính nói:”Xin cô hợp tác với chúng tôi!”
“Tôi hiểu ý của ba tôi chỉ là hiện tại tôi muốn được yên tĩnh một lát, bằng không tôi tới quán cà phê đối diện kia, các người ở chỗ này chờ tôi đi” Cô không nhịn được đưa ra thương lượng.
Hộ vệ cũng không tiện nói gì them nữa, chỉ ở khoảng cách xa mà bảo vệ cô.
lạc Tích Tuyết đẩy cửa quán cả phê ra lập tức có hai nhân viên lên đón nhưng không phải như những nhân viên ở quán cả phê thong thường mà lại trực tiếp hỏi cô:”Xin hỏi có phải là tiểu thư Lạc Tích Tuyết không ạ?”
Lạc Tích Tuyết sửng sốt cho là người của Mặc Cảnh phái đến dẫn cô đi nên cô vội vã gật đầu:” Đúng vậy, là tôi!”
“Vậy mời đi theo tôi!” Ánh mắt của nhân viên tạp vụ phức tạp quan sát cô một cái lấy trong túi ra một tấm hình so sánh với cô một chút sau đó dẫn cô đi.
Lạc Tích Tuyết cũng không có suy nghĩ nhiều liền đi theo anh ta, rời khỏi tầm mắt của những người hộ vệ.
Khi cô đi đến một góc tường lập tức có người từ phía sau dung vải trắng bụm miệng của cô lại, cô giùng giằng nghĩ muốn kêu cứu nhưng lại ngửi thấy một mùi kỳ dị, tiếp đến trước mắt bỗng tối sầm, ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui