Editor: Trâm Trần
Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết một đường rời đi, rốt cuộc đi tới trươc một bãi biển. Lạc Thiên Uy buông cô ra thâm tình khẩn thiết nói:”Tích Tuyết, chúng ta cùng đi đi, tôi không thể không có em”.
Lạc Tích Tuyết cười khổ một cái:”Anh hãy đi đi, tôi sẽ không đi cùng với anh, giúp anh trốn được lần này coi như tôi và anh khong còn nợ gì nhau”.
Mặc kệ tương lai xảy ra bất kỳ chuyện gì cô cùng anh đều không có bất kỳ lien hệ nào, quá khứ khở sở trước kia lại chướng ngại tương lai sau này bọn họ chung quy không thích hợp ở chung một chỗ.
“Không!” Lạc Thiên Uy vẫn cố chấp kiên trì như cũ:”Tôi nói rồi, em không đi tôi cũng sẽ không đi”.
“Vậy anh cứ ở lại đây đi, chờ ba của tôi tìm ra anh sau đó giết chết anh, nếu anh không đi thì cứ ở lại đây đi, tôi mặc kệ anh!” Lạc Tích Tuyết tức giận quát, xoay người định rời đi.
“Có thể dành một ngày cho tôi được không?” Lạc Thien Uy từ phía sau ôm chặt lấy cô:”Chỉ cần một ngày thôi, em chỉ cần ở bên cạnh tôi một ngày thôi là tốt rồi”.
“Anh!” Lạc Tích Tuyết ngẩn người, không hiểu vì sao Lạc Thiên Uy lại cố chấp như vậy.
“Tôi biết rõ bây giờ tôi chưa có đủ năng lực đề dành được em, ba em và na tôi đều không đồng ý cho chúng ta ở bên cạnh nhau chỉ là Lạc Tích Tuyết, em yên tâm đi, một ngày nào đó tôi sẽ trở nên cường đại, đến lúc đó sẽ không có ai đem chúng ta tách rời ra được”. Lạc Thiên Uy ôm cô, đau long nói ra từng câu từng câu một.
Anh không phải không nhận thức được tình hình thực tế, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi, anh không muốn tách khỏi cô một phút giây nào cả, nhưng bây giờ tình huống xem ra anh không thể không cùng cô chia lìa. Nhưng anh sẽ không bỏ qua, có một ngày khi anh có đủ năng lực một tay che trời, ai cũng không ngăn cản được anh yêu cô.
“Thiên Uy!” Lạc Tích Tuyết xoay người, nhìn người con trai nhỏ hơn cô 4 tuổi trước mặt này, đối với lời thề của anh cô chợt cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Bọn họ thật có thể không? Vứt bỏ tất cả chỉ vì tình yêu, vì muốn ở chung một chỗ.
Nhưng Lạc Thiên Uy hiện tại mới mười bảy tuổi, anh đối với cô có thể duy trì cảm giác lâu dài đó được hay không, cô không biết nhưng cô biết một điều rằng giờ phút này anh đưa ra yêu cầu với cô, cô căn bản không có cách nào cự tuyệt được.
“Tích Tuyết, đồng ý với tôi, hãy theo tôi một ngày, tôi chỉ muốn một ngày cuối cùng này được ở bên cạnh em thôi” Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói cố chấp.
“Tốt, tôi có thể cùng anh, chỉ là…” Lạc Tích Tuyết cắn môi gật đầu một cái, chợt ngẩng đầu lên:”Anh phải đồng ý với tôi, ngày mai anh nhất định phải bình an rời khỏi chỗ này”.
“Được, chỉ cần có thể cùng em ở chung một chỗ, như vậy cũng quá tốt rồi!” Lạc Thiên Uy hưng phấn ôm cô, hai người trên bãi cát trắng bắt đầu rượt đuổi nhau, người chạy người bắt.
Trời xanh trong, biển xanh trong, hai người hạnh phúc nắm tay nhau cùng đi trên bãi cát trắng mịn, cùng dựa vào nhau.
Nhưng bọn họ không chú ý ở bãi cát phía sau, có hai mục quang chăm chú quan sát họ.
“Ba, thật phải làm như vậy sao?” Phương Tử Nhan nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, thật không đành long phá hư thờia khac tốt đẹp như vậy.
“Tử Nhan, chẳng lẽ con quên năm đó Lạc Thiên Uy đã giết chết mẹ con như thế nào rồi sao?” Phương Tiêu Thần nheo tròng mắt lại, trong con ngươi thoáng qua tia âm lãnh:” Đây là báo ứng của hắn, chúng ta phải trả thù ẹ con”.
Dù phải lợi dụng đứa con gái mềm yếu của mình là Lạc Tích Tuyết, ông cũng không tiếc đưa Lạc Thiên Uy vào chỗ chết.
“Nhưng nếu chị sau này biết chân tướng sự thật, có thể hận chúng ta hay không?” Phương Tử Nhan khó tránh khỏi lo lắng hỏi lại, tối hôm qua ba muốn cô lừa gạt chị Tích Tuyết đi gặp Lạc Thiên Uy, cô nói những lời dối trá kia với chị của mình, đến bây giờ vẫn thấy thật khó chịu trong long.
“Sẽ không có một ngày như vậy đâu, Tích Tuyết vĩnh viễn không thể nào biết được là chúng ta giết Lạc Thiên Uy!” Phương Tiêu Thần vẻ mặt kiên ddingj nói, nắm chặt quả đấm lại thành mấy phần.
Để cho bọn họ hạnh phúc them một chút nữa đi, ngày mai bọn họ phải đối mặt với sinh ly tử biệt.
Đêm khuya, mặt trời buổi chiều dần dần lặn xuống phía tây, bầu trời xanh thẳm cùng biển trong vắt tiếp giáp chung một chỗ tạo thành một cảnh tượng không thể nào tuyệt vời hơn.
Lạc Tích Tuyết đứng trước biển, giang hai tay ra, như đang ôm ấp biển rộng cùng bầu trời vào người vậy, nhắm mắt cảm thụ phần cảm giác khó có thể nào quên được này, vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Nếu như thời gian có thể ngừng lại vào giờ khắc này thì thật tốt biết mấy, chỉ tiếc một ngày chỉ có 24h mà thôi.
“Đang nhìn cái gì??” Lạc Thiên Uy bước từng bước chân linh hoạt cùng nhẹ nhàng bước đến phía sau của cô, vòng tay ôm lấy eo cô, cằm chống trên đầu vai của cô, ngửi hương thơm nhè nhẹ mà say mê từ người của cô.
“Ánh trời chiều”. Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết nhìn chân trời xa xa, tựa như rất tự nhiên mà đáp.
“Ánh mặt trời chiều cũng không đẹp bằng em!” Lạc Thiên Uy khẽ nghiêng mặt sang bên, si mê nhìn dung nhan xinh đẹp của người con gái trong ngực mình, tay khẽ vuốt lên mái tóc mượt mà của cô.
Lạc Tích Tuyết cười cười, không nói gì. Cảm thấy tấm mắt nóng rực của Lạc Thiên cô cũng không có trốn tránh, chăm chăm nhìn về phương xa, tựa như đã đón nhận những động tác than mật của anh, cô không có giãy giụa, mà là buông lỏng than mình hơn đem toàn bộ sức nặng đặt trên người của anh, xem anh như là điểm tựa của cuộc đời mình.
Lạc Thiên Uy thấy vậy càng ôm cô chặt hơn, bên môi dâng lên nhất mạt nụ cười thoả mãn, anh cúi đầu, lửa nóng bao phủ lấy cần cổ trắng nõn của cô, lưu lại những dấu hôn nóng bỏng.
“Thiên Uy, đừng như vậy, bị người khác thấy đó”. Lạc Tích Tuyết không ngừng né tránh, than thể ngày càng khẩn trương hơn, không ngừng được mà run rẩy.
“Đừng lo lắng, sẽ không có ai nhìn thấy đâu!!” Lạc Thiên Uy càng ôm chặt cô hơn, bàn tay đã leo lên trước ngực của cô dò xét đi vào, cách lớp áo lót mỏng vuốt ve dịu dàng.
“Nhưng em không có thói quen như vậy, ưm!” Mặt của cô đỏ như trái cà chua, cô cuống quýt nghiêng đầu, muốn tránh đi sự xâm phạm của anh.
Ai ngơ cú tránh né này lại làm cho gò má của cô dính sát vào môi của anh.
“Tích Tuyết, tại sao em luôn hấp dẫn anh như vậy? Anh không muốn tách ra với em, thật không muốn!” Lạc Thiên Uy cắn vành tai của cô, đầu lưỡi nóng rực liếm khắp nơi, giọng khàn khan vì than thể đang dâng lên dục vọng quen thuộc, trong mắt cũng là một mảng lửa nóng.
“Anh trước để… ưm” Lạc Tích Tuyết vừa định đẩy Lạc Thiên Uy ra không ngờ môi đỏ mọng lại vừa khắc rơi trên gò má tuấn tú của anh.
Anh đắm đuối nhìn cô, hôn lên cánh môi của cô, nồng đậm nhu tình, từng thời điểm mà thưởng thức hương thơm thuộc về cô.
Lửa nóng trằn trọc dây dưa trong khoang miệng của cô, hai ngưỡi quấn lấy nhau, không khí chung quanh cũng không ngừng ấm lên.
“Tích Tuyết, anh nghĩ muốn em!” Lạc Thiên Uy đột nhiên buông Lạc Tích Tuyết ra, con ngươi thâm trầm quan sát co, trong mắt càng dâng lên ngọn lửa nóng mãnh liệt.