Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Edit: Fannie93
Đột nhiên lồng ngực to lớn của anh đập vào mắt, hai chần thon dài vững chắc càng nhìn không sót gì, còn có…
Lạc Tích Tuyết quả thật không dám nhìn xuống, lúc nào thì cô lại biến thành như vậy đây, nhìn thấy vóc người của anh lại ảo tưởng một chút không thực tế.
Cô ảo não lắc đầu một cái, hất ra những suy nghĩ quấy nhiễu này, nuốt nước miếng, để mình cố gắng bình tĩnh nhìn vào mắt anh: “Anh thật muốn để em mặc cho anh?”
“Dĩ nhiên!”. Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, chắc chắn trả lời cô.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, đến tủ quần áo, tìm đồ ình thay trước, lại thấy có một chiếc váy, đều là kiểu dáng bình thường cô thích với màu sắc, đoán chừng là trước đó Chiêm Mỗ Tư cũng bảo người ta chuẩn bị cho.
Không suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục mở ngăn kéo bên cạnh tìm kiếm, trong tủ quần áo to lớn này chất đầy y phục so với người phụ nữ còn nhiều hơn, hơn nữa đồ nào cũng là hàng hiệu xa xỉ, chất liệu vải sa hoa, mỗi một bộ đều được thiết kế tỉ mỉ, thể hiện ra chủ nhân của nó cao quý cùng hiển hách.
Thật là, không phải là ở trong khoang thuyền ư, còn mang nhiều y phục như vậy, người đàn ông này thật là xa xỉ.
Lạc Tích Tuyết tìm áo sơ mi Chiêm Mỗ Tư bình thường thích mặc cùng quần tây, tránh cho anh lại tìm đề tài để nói chuyện của mình, tránh khỏi anh dài dòng.
Chiêm Mỗ Tư lặng yên không lên tiếng, vẫn tựa vào bệ cửa sổ sau lưng Lạc Tích Tuyết, lẳng lặng ngắm nhìn cô, nụ cười nơi khóe mắt không ngừng sâu hơn.
Lạc Tích Tuyết tìm xong quần áo, liền khoa tay múa chân bắt đầu mặc vào cho Chiêm Mỗ Tư, đã trải qua một màn tổn thương lẫn nhau của ngày hôm qua, có thể có một màn yên tĩnh lại thú vị hài hôm nay, đúng là khó có được, hai người lẳng lặng hưởng thụ thời gian ấm áp này.
Cài xong cái cúc áo cuối cùng của Chiêm Mỗ Tư, Lạc Tích Tuyết xoay người sang chỗ khác, bắt đầu tự hỏi phải chọn cà vạt màu nào thì được.


Mà đang lúc ấy, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên lại ôm cô từ phía sau, thân thể tinh tráng đem thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, cự ly miêu tả thân thể uyển chuyển của cô.
“Tích Tuyết, đồng ý với anh, về sau sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa”. hơi thở cương nghị bao trùm hoàn toàn cô, để cho cô không có chỗ nào trốn được.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, người đàn ông này tự nhiên ôm như thế, có chút không quen, cô giãy giụa đẩy anh ra: “Đừng như vậy”.
Cánh tay Chiêm Mỗ Tư buộc chặt, bá đạo vòng chắc cô, không tha lại yên cầu cô lần nữa: “Tích Tuyết, nói em sẽ không rời khỏi anh, nói em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, nói mau!”.
Đôi tay Lạc Tích Tuyết đặt trước ngực Chiêm Mỗ Tư, toàn lực muốn mở ra khoảng cách giữa hai người, gắt gao cắn môi, không muốn trả lời anh.
Anh muốn cô nói như thế nào đây, đồng ý anh cả đời đều không bỏ anh sao? Nhưng, Tiếu Vũ Trạch cùng Hàn Diệp Thần sẽ tha thứ cho cô sao? Đều là vì cô, bọn họ mới bỏ mạng, chẳng lẽ cô có thể chịu trách nhiệm về sinh mệnh của bọn họ, một người ích kỉ sống hạnh phúc tiếp không? Cô không làm được!
Vẻ mặt Chiêm Mỗ Tư nhất thời âm trầm xuống,nhìn cô kiên trì ngậm miệng không nói, anh cắn răng lần nữa ra lệnh: “Tích Tuyết, nói em sẽ không bao giờ rời khỏi anh, nói nhanh một chút, em sẽ vĩnh viễn ở cùng với anh”.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, trầm mặc như cũ.
Nhất thời, con mắt hung ác của Chiêm Mỗ Tư híp lại, đột nhiên cúi đầu, nặng nề cắn cổ của cô.
Dùng sức như muốn ăn thịt cô, uống máu cô. Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, đè nén tiếng kêu, nhưng sức lực hàm răng khép lại của người đàn ông này ngày càng mạnh, tay cũng bắt đầu ở trên thân thể cô dao động.
“Anh sẽ khiến em không thể rời bỏ anh! Bất kể biện pháp gì, anh đều sẽ không để em rời khỏi anh”.
Trên người anh tản ra hơi thở lẫm liệt cuồng dã, khiến Lạc Tích Tuyết cảm thấy kinh sợ, chẳng biết tại sao, anh như vậy luôn có thể làm cho cô cảm thấy sợ hãi, muốn tránh ra.
Cô thật sự không hiểu rốt cuộc anh quấn quýt cái gì, chấp nhất việc gì. Cô đã gả cho anh rồi, chỉ cần anh không cho phép, cô tuyệt đối không có năng lực như vậy rời khỏi phạm vị của anh. Tại sao anh vừa, nhất định phải lấy được lời hứa của cô vậy? vẻ mặt bây giờ của anh, giống như con thú bị thương, dã thú giãy chết vùng vẫy.


“Tích Tuyết, đồng ý với anh, vĩnh viễn không rời xa anh, bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải ở lại bên cạnh anh”. Chiêm Mỗ Tư giữ chặt thân thể của Lạc Tích Tuyết, tròng mắt đen chăm chú nhìn cô chằm chằm, trong mắt hình như chứa rất nhiều thâm thúy đến cô cũng không hiểu rõ.
Chiêm Mỗ Tư như vậy Lạc Tích Tuyết chưa từng thấy, cô ở trên người anh cảm nhận được sợ hãi, ngược lại hơi thở chiếm đoạt của ngày hôm qua, cô như vậy lại có thể cảm thấy anh đang sợ.
Nhưng anh đang sợ hãi cái gì vậy? Rốt cuộc lo lắng cái gì vậy? Có chuyện gì, hiện tại anh không đủ sức, cô không hiểu, thật sự nhìn không hiểu anh. Người đàn ông này phải cứng rắn ra lệnh vậy sao, tùy ý chiếm đoạt, mà không phải hiện tại như vậy, lộ ra nét mặt làm cho người ta tan nát cõi lòng vậy chứ.
Cô cứ có cảm giác anh có chuyện gì giấu cô, nhưng cô còn nói không ra chuyện gì, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì chứ?
Cô bây giờ, có nhiều chuyện vẫn không rõ. Cho đến nhiều năm về sau, mỗi lần nghĩ đến người đàn ông hôm nay lại vô tình lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, cô trong nháy mắt mới hiểu, thì ra một người đàn ông cũng có thể yếu ớt không chịu nổi một cú đá. Thì ra anh gạt việc của cô, quá nhiều.
Nhưng đợi đến lúc cô đã hiểu, cũng đã biết được. Bọn họ, rốt cuộc cũng không thể quay về ngày trước….
Tuyệt vọng không đáng sợ, mất đi lòng cũng không đáng sợ. Thì ra điều đáng sợ thật sự, là thời gian, cũng không thể xoay chuyển số mạng.
*
Trên bàn ăn, có không ít là món Chiêm Mỗ Tư thích, như là thịt dê nướng sơ, gà quay tiêu đen, đồ ăn nhật, còn có mấy món ăn Trung Quốc mỹ vị mà cô quen thuộc, mùi vị chính gốc, đầu bếp nấu nướng tài ba hạng nhất trên thế giới ở trên thuyền.
Lạc Tích Tuyết đi vào phòng ăn, ngồi đối diện với Chiêm Mỗ Tư.
“Đang nghĩ gì vậy?”. Chiêm Mỗ Tư lẳng lặng đưa mắt nhìn cô hỏi.


Cô nhìn trên mặt bàn bày nhiều loại thức ăn, anh đặc biệt phân phó cho bếp lấy món ăn Trung Quốc cô thích. Đặc biệt anh rất thích gắp thức ăn cho cô, tất cả đều là lúc cùng cô ở phòng trọ nhỏ, anh tỉ mỉ quan sát, bởi vì cô yêu thích luôn không quá rõ ràng.
“Không, không có gì”.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu một cái, cô cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, cô ăn không được nhiều lắm, mỗi một lần chỉ lướt qua, mặc dù biết những đồ ăn này đều do các đầu bếp hạng nhất công phu tỉ mỉ chế biến, nhưng khẩu vị thật sự không có.
“Ăn nhiều một chút, sắc mặt em không tốt lắm, thân thể vô cùng yếu”. Chiêm Mỗ Tư cau mày, quan tâm nói.
Anh nháy mắt cho Uy Mục bên cạnh, ngay sau đó Uy Mục cũng lui xuống, một lát sau, một chén canh bổ dưỡng nóng hỏi mùi hương liền đã bưng lên.
“Em uống vào trước đã, về sau mỗi ngày đều uống canh bổ đều đặn, còn lại thức ăn anh sẽ vì em mà điều chỉnh”.
Mắt đen tĩnh mịch của Chiêm Mỗ Tư có chút lo lắng nhìn cô chăm chú, cô đã là vợ của anh, anh tuyệt không thể cho cô có một chút tổn thương, anh muốn cô khăng khăng ở bên cạnh anh, như vậy mới có thể mang thai con anh.
Mặc dù anh hi vọng Lạc Tích Tuyết thật tâm ở lại bên người anh, nhưng phụ nữ bình thường cũng thích em bé, nếu như bọn họ có con của chính họ, vậy cô cũng sẽ không rời đi khỏi anh đúng không?
Ít nhất Chiêm Mỗ Tư cho là như thế, cho nên anh đã bảo bác sĩ lén cho thuốc có thai vào trong canh, nếu như bọn họ làm mấy lần nhiều hơn, không chừng chờ đến Paris, cô sẽ có tin vui.
Lạc Tích Tuyết không có cự tuyệt, cô nhíu lại đôi mày thanh tú uống xong bát canh, ngẩng đầu nhàn nhạt hỏi:
“Chúng ta bây giờ là đi đâu?”
Chiêm Mỗ Tư nhẹ nhàng cười một tiếng , ánh mắt thâm thúy như biển: “Paris”.
Lạc Tích Tuyết hơi kinh hãi, rất nhanh cũng khôi phục bình thường.Anh quả nhiên muốn đưa cô ra nước ngoài, như vậy cơ hội chạy trốn của cô càng nhỏ.
Chiêm Mỗ Tư tiếp tục tao nhã ăn bít tết: “Không cần lo lắng, thuyền của chúng ta lái rất nhanh, đại khái chừng mười ngày, thì sẽ đến Mexico, đến đó chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ”.
Chân mày Lạc Tích Tuyết lơ đãng nhíu chặt, nhưng Chiêm Mỗ Tư không có nhận thấy.


Tiếp sau hai người lẳng lặng ăn cơm, trong phòng ăn chỉ nghe tiếng dao muỗng khẽ chạm vào đĩa sứ, còn có tiếng sóng biển vỗ đánh bên ngoài, còn lại không nghe được gì.
*
Ở trên thuyền mấy ngày, mỗi đêm Chiêm Mỗ Tư đều ôm chặt Lạc Tích Tuyết, cánh tay khỏe mạnh của anh cuốn chặt vòng eo thon nhỏ của cô, hô hấp nặng nề thở dốc ở bên cổ cô.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn lưu luyến ở trên mặt cô, hai mắt cô nhắm nghiêm mặt sang bên kia giường, đôi môi khe khẽ cắn lấy.
Bởi vì buổi chiều đầu tiên của đêm tân hôm, anh muốn cô quá kịch liệt, cho nên hai ngày sau, anh đều cố gắng chịu đựng, săn sóc không tiếp tục chạm vào cô, nhưng đến ngày thứ ba, sự tự chủ của anh có chút tan rã.
Hai cái tay của anh như có ý thức vậy, tự động chạm vào thân thể mềm mại của cô, cách quần ngủ mỏng manh, du tẩu toàn thân cao thấp của Lạc Tích Tuyết, vuốt ve.
Xúc cảm phía dưới quen thuộc mềm mại, khiến thẩn thể Chiêm Mỗ Tư nhất thời bốc lên ngọn lửa, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cô, kèm theo hô hấp của anh, xâm nhấp từng tế bào trong thân thể của anh.
“Chiêm Mỗ Tư”. Cảm nhận được sức lực cùng nhiệt độ dưới tay anh, thân thể Lạc Tích Tuyết không khỏi run rẩy, cố gắng thức tỉnh lý trí của anh.
Bàn tay ấm áp của anh chạy trên thân thể cô, Chiêm Mỗ Tư khó có thể tự chủ cúi người xuống, vừa hôn nhẹ vào da thịt nơi cổ mịn màng của cô, vừa đưa ra một cái tay khác tháo nút cài trước ngực cô.
Hơi thở nam tính nồng đậm bao quanh cô, Lạc Tích Tuyết cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, giống như có một dòng điện chạm vào người, lướt qua trái tim cô.
Cô cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm giác này, khẽ nâng cổ lên, mặc ôi mỏng của Chiêm Mỗ Tư gặm nhấm cổ của cô, trong môi đỏ phát ra một tiếng giọng khàn vô lực: “Chiêm Mỗ Tư”.
“Hả?”. Cả người anh đã đặt trên người cô, bàn tay ôm chặt eo của cô, không chút nào suy nghĩ ngừng động tác trên tay, trong ngực mềm mại làm cho anh càng thêm căng thẳng khó nhịn.
Lạc Tích Tuyết trong lòng rung động, thân thể từ từ bị anh trêu chọc có chút khó nhịn, cô muốn dời đi sự chú ý của anh, càng không muốn để ình bị chìm đắm, “Em mệt, muốn ngủ rồi”.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận