Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
“Không phải vậy, Tích Tuyết, em hãy nghe anh nói …” Chiêm Mỗ Tư giờ phút này rối như tơ vò, hoảng loạn lo lắng giải thích.
“Không cần nói nữa!” Lạc Tích Tuyết tránh tay của anh, cô không còn tin tưởng người này được nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Khuynh Vũ, nhẹ nhàng hỏi:”Cô với tôi dáng dấp rất giống nhau, cô nói cô vừa mới gặp qua anh Vũ Trạch vậy anh ấy giờ đang ở đâu?”
Sắc mặt Tống Khuynh Vũ cứng đờ, cô khiếp đảm cẩn trọng nhìn sắc mắt có chút âm trầm của Chiêm Mỗ Tư, thật sự không biết nên nói gì bây giờ, lại nghe được lời nói dịu dàng của Lạc Tích Tuyết lần nữa:”Anh Vũ Trạch rốt cuộc như thế nào rồi? Cô tại sao không nói? Là Chiêm Mỗ Tư bức cô có đúng hay không?”
Tống Khuynh Vũ trầm mặc, cắn chặt môi dưới, long bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
Lạc Tích Tuyết lại hỏi:”Cô cùng Chiêm Mỗ Tư là quan hệ tình nhân sao? Các người ở chung một chỗ đã bao lâu rồi? Tại sao hôm nay cô mới xuất hiện?”
Tống Khuynh Vũ lạnh cả sống lưng, sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư đã dần chuyển sang xanh mét, cô hoảng sợ nhìn anh, lại nhìn khuôn mặt hờ hững của Lạc Tích Tuyết, thật sự không biết nên trả lời hay không!
“Đủ rồi, Tích Tuyết, anh phải nói bao nhiêu lần em mới tin anh, anh cùng cô ta không có quan hệ gì hết! Em đừng cố tình gây sự được hay không?”
Khuôn mặt Chiêm Mỗ Tư ngày càng âm trầm, buồn buồn nói một câu.
Lạc Tích Tuyết tức giận nhìn anh, châm chọc cười nói:”Tôi có tư cách gì mà cố tình gây sự đây?”
“Em hoàn toàn có tư cách, em là vợ của anh!” Chiêm Mỗ Tư lớn tiếng quát.
Loại suy nghĩ như hai người dưng này của cô quả thật ép anh đến điên rồi!
Lạc Tích Tuyết lạnh lung nhíu mày:”Anh còn biết tôi là vợ anh sao? Vậy cô ấy là ai?”


Đề tài lại lần nữa kéo về mối quan hệ của Chiêm Mỗ Tư và Tống Khuynh Vũ, Chiêm Mỗ Tư khẽ cau mày, lập tức che giấu nói:”Anh giống như em cũng từ trên bữa tiệc mới biết được cô ta, bởi vì dáng dấp của cô ta rất giống em nên anh mới chú ý đến cô ta, cô ta tìm anh là vì Tiếu Vũ Trạch bị thương nên cô ta nhờ sự giúp đỡ của anh!”
Lạc Tích Tuyết cười lạnh trong lòng, Chiêm Mỗ Tư, anh còn muốn gạt tôi đến khi nào đây?
“Anh cùng cô ấy mới vừa vặn biết nhau? Chiêm Mỗ Tư, lời nói dối như thế này mà anh cũng nói ra được sao? Huống chi chuyện xảy ra như vậy, cô ta tại sao lại tới tìm người mới quen như anh để nhận sự giúp đỡ? Anh cho rằng tôi sẽ tin những lời này sao?”
Lạc Tích Tuyết đối với lời giải thích của anh xem thường! Anh cho là cô dễ bị lừa như vậy sao?
“Bởi vì cô ta cho là anh muốn hại Tiếu Vũ Trạch nên mới đi cầu anh!”
Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy bản thân có chút vô sỉ, lợi dụng cô ta để chia lìa Lạc Tích Tuyết cùng Tiếu Vũ Trạch, cư nhiên bây giờ lại coi hắn ta là cái đệm lưng,, nhưng ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi.
“Cô ta tại sao lại muốn cầu xin anh? Cô ta cùng anh Vũ Trạch là quan hệ gì? Còn có anh muốn hại anh Vũ Trạch đến cùng đúng không?” Lạc Tích Tuyết hừ lạnh một tiếng nói.
“Tôi Chiêm Mỗ Tư xin thề với trời đất, tôi tuyệt đối không đối với Tiếu Vũ Trạch làm ra chuyện gì cả!” Chiêm Mỗ Tư lập tức làm rõ thái độ, lại nói:”Thật ra Tiếu Vũ Trạch không có chết, chỉ là hắn ta có người đàn bà khác, chính là Tống Khuynh Vũ, chỉ là anh sợ em thương tâm nên mới không có nói cho em biết”.
Nói xong, Chiêm Mỗ Tư lập tức đem Tống Khuynh Vũ đẩy tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết.
Tống Khuynh Vũ sửng sốt một chút, ngẫu nhiên lập tức gật đầu:”Đúng vậy, Lạc tiểu thư, không đúng phải là Chiêm phu nhân, tôi thật không có quan hệ gì với Chiêm tiên sinh, tôi là bạn gái của Tiếu Vũ Trạch, chúng tôi ở chung với nhau rất lâu rồi, anh ấy sợ cô thương tâm nên không nói đến tôi cho cô biết thôi”.
“Là thế sao?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người.
“Đúng, chính là như vậy!” Hai người đồng thanh mở lời.
“Các người nói dối!” Lạc Tích Tuyết mặt lạnh xuống, quả thật thất vọng cực điểm:”Chiêm Mỗ Tư, cho đến mới vừa rồi tôi đã tự nhủ, tôi nên tin tưởng anh, nên cho anh một cơ hội nữa nhưng không nghĩ đến anh cho đến bây giờ vẫn cứ lừa gạt tôi như vậy!”
Chiêm Mỗ Tư luống cuống, vội vàng vươn tay muốn ôm cô:”Tích Tuyết, em hãy nghe anh giải thích!”


Lạc Tích Tuyết lạnh lung đẩy anh ra, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ xa lạ.
Đúng vậy, người đàn ông này quá mức xa lạ, quá đáng sợ.
“Chiêm Mỗ Tư, tôi hỏi anh một câu cuối cùng, anh cùng cô ta rốt cuộc là quan hệ gì? Anh rốt cuộc có cùng cô ta lên giường chưa?”
“Tích Tuyết, anh…” Con ngươi của Chiêm Mỗ Tư co rụt lại, nhất thời không phản bác được.
Thật sự là trong ba năm qua, anh thật sự cùng Tống Khuynh Vũ xảy ra quan hệ nhưng đó là lúc anh bị mất đi trí nhớ, vẫn coi cô ta như Lạc Tích Tuyết, vậy làm sao có thể trách anh đây?
“Chiêm Mỗ Tư, thật ra thì từ lúc trên bữa tiệc cô ta đã sớm nói với tôi quan hệ của hai người, anh còn muốn gạt tôi?” Lạc Tích Tuyết vô cùng đau đớn nhìn anh, nước mắt không nhịn được nữa chảy xuống, chỉ là cô không thừa nhận những giọt lệ này lại vì anh mà rơi.
Chiêm Mỗ Tư kinh ngạc, lập tức xoay người níu lấy Tống Khuynh Vũ, vẻ mặt giống như muốn giết người, rống to:”Cô nói với cô ấy cái gì?”
Tống Khuynh Vũ thức thời cúi đầu “Thật xin lỗi, Chiêm Mỗ Tư”
Trong long anh dâng lên một cỗ lửa hận, hung hăng giơ tay lên hướng mặt của Tống Khuynh Vũ hạ xuống:”Tiện nhân!”
Tống Khuynh Vũ che má phải ngã nhào xuống đất.
Lạc Tích Tuyết thấy thế, vội vàng đỡ cô ta dậy.
“Chiêm Mỗ Tư, anh thật quá đáng, cô ấy nói tất cả đều là sự thật, anh tại sao lại muốn đánh cô ấy? Đều là anh bức cô ấy anh còn dám đánh cô ấy?” Cô đối với người đàn ông trước mặt này thật sự rất thất vọng.
“Lạc Tích Tuyết, đáng chết, em tới đây cho anh!” Chiêm Mỗ Tư tức giân cắn răng nghiến lợi, cô là người phụ nữ của anh, cô đến tột cùng có hiểu hay không cô nên tin vào ai.


Coi như cô biết anh ở cùng với người đàn bà khác, cô cũng nên đến tát Tống Khuynh Vũ một bạt tai, hiện tại anh làm giúp cô cô ngược lại còn chỉ trích anh?
Mắt đen của Chiêm Mỗ Tư lóe u quang, hướng Lạc Tích Tuyết đưa tay ra nói:
“Tới đây, Tích Tuyết!”
Lạc Tích Tuyết hơi lui về sau, thanh âm chứa đựng tia cứng rắn nói:
“Không, Chiêm Mỗ Tư, tôi sẽ không ở bên cạnh anh nữa!”
“Không ở bên cạnh tôi nữa?” tròng mắt Chiêm Mỗ Tư đột nhiên biến đổi, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô:”Tích Tuyết, em nói cái gì?”
“Chiêm Mỗ Tư, tôi không muốn tham gia vào mối quan hẹ của hai người, các người đã ở cùng nhau lâu như vậy, tôi nghĩ, tôi không phải là người anh muốn!” Lạc Tích Tuyết bình tĩnh nhìn anh nói.
Cô muốn cuộc sống rất đơn giản, hai người bình an ở cùng nhau.
“Chiêm Mỗ Tư, chúng ta ly hôn đi!” Cô tựa như được giải thoát mà nói.
“Em nói cái gì?” Chiêm Mỗ Tư tiến lên đột nhiên bắt được cổ tay của cô, đôi con ngươi không chớp mà nhìn chằm chằm cô nói:”Em muốn ly hôn với tôi!?”
Đồng mâu cùng hơi thở của anh chứa đầy bão táp, Tống Khuynh Vũ đứng ở một bên cũng sợ ngây người, cô vạn vạn cũng không nghĩ tới Lạc Tích Tuyết cư nhiên thật sẽ nói đến việc ly hôn.
“Đúng vậy, tôi muốn ly hôn!” Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, nói lại lần nữa.
Chiêm Mỗ Tư chậm rãi đến gần cô, tròng mắt tĩnh mịch dần dần trở nên lạnh lẽo.
Thân thể to lớn của anh cách cô càng ngày càng gần, Lạc Tích Tuyết cảm thấy vẻ mặt quen thuộc và hơi thở cường đại này.
Anh đang tức giận, lửa giận ngập trời quanh than anh tản ra khắp nơi.
Lạc Tích Tuyết như muốn nhũn ra. Cả người cảm thấy vô lực, đầu trong nháy mắt đều trống rỗng, nhưng cô vẫn cắn răng ưỡn thẳng song lưng, không thể để cho bản than mềm yếu, càng không thể để cho anh nắm giữ cô trong tay cả đời được.


Chiêm Mỗ Tư giờ phút này giống như một con dã báo nguy hiểm, anh đi tới trước mặt cô, đáy long trần đầy tức giận nhưng vẫn dịu dàng nói:
“Tuyết nhi, không nên đùa như thế nữa, chúng ta ở trước mặt Chúa tuyên thệ trở thành vợ chồng , làm bạn đời của nhau. Tại sao có thể tùy tiện nói ra hai chữ kia chứ?”
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt nõn nà của cô, da thịt trắng mịn không tì vết, để cho anh yêu thương không buông tay, hơn nữa, càng ngày càng thích.
“Chiêm Mỗ Tư!” Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, khiến Chiêm Mỗ Tư nhìn thấy một đôi mắt lạnh lung mà kiên định nói:”Đó đều là lời nói dối, Tôi không thương anh, tôi không muosn, đây mới là lời nói thật của tôi”
Sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư chợt đại biến, cánh tay anh nâng lên muốn cho cô một bạt tai.
Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, thấy chết không sờn, cô sớm biết lời nói này sẽ chọc giận anh, nhưng cô sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nếu có thể rời khỏi anh thì một bạt tai cũng không sao cả. Dù sao người đàn ông này cũng có thói quen hay đánh phụ nữ.
Nhưng tay của Chiêm Mỗ Tư dừng lại giữa không trung, thủy chung không có rơi xuống.
Lạc Tích Tuyết chần chờ mở mắt ra, chỉ thấy con ngươi của anh tràn đầy tức giận, hận ý còn có bi thương cùng đau long.
Bi thương sao? Cô có chút không dám tin.
Nhưng một giây kế tiếp, Chiêm Mỗ Tư đã thu tay lại ôm chằm lấy cô.
“Tích Tuyết, đừng làm rộn nữa, chúng ta về nhà có được hay không? Thanh âm của anh vô cùng dịu dàng xen lẫn chút cầu xin, anh làm sao nhẫn tâm làm đau cô đây? Anh chỉ sợ mất cô quá mà thôi.
“Không cần, Chiêm Mỗ Tư, tôi sẽ không trở về cùng anh, anh mang cô ta trở về đi” Lạc Tích Tuyết kháng cự sự đụng chạm của anh, ngược lại đem Tống Khuynh Vũ đẩy tới trong ngực của anh.
Lửa giận trong long Chiem Mỗ Tư lần nữa được cô khơi mào, anh ôm hận nhìn cô quát:”Lạc Tích Tuyết, em nhất định phải chọc tôi tức giận như vậy sao? Tôi đối với em như thế nào chẳng lẽ em lại không biết? Em muốn đáp lại tôi như vậy sao?”
Cô có biết hay không anh vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện, cô nói không muốn cùng anh ở chung một giường bọn họ cưới nhau cũng hơn một tháng anh cũng ẩn nhẫn không có đụng chạm đến cô, chỉ vì muốn tôn trọng cô, muốn đợi đến khi cô can tâm tình nguyện tiếp nhận anh.
Nhưng cái mà anh đợi được chính là cái gì đây? Lời nói cô muốn ly hôn cùng anh sao?
Cô rốt cuộc có tâm hay không, anh đối với cô như thế nào cô chưa từng nghĩ tơi sao? Tình nguyện tin tưởng người phụ nữ này cũng không nguyện ý tin tưởng anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận