Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Edit: Fannie93
“Không được. Bây giờ còn không đúng lúc”.
Mắt đen thâm trầm của Chiêm Mỗ Tư nhìn cô, lòng cô còn không có định xuống, một khi rời đi sẽ rất khó để anh tiến hành khống chế. Cho nên, căn bản không phải thời điểm này.
Mặt Lạc Tích Tuyết như mặt đưa đám cúi thấp, cô biết không nên đề cập với anh, nói ra cũng chỉ đau lòng thêm một phần mà thôi.
“Em cũng mệt mỏi ròi, nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Chiêm Mỗ Tư bế cô trở lại trên giường, giúp cô đắp chăn, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
Lạc Tích Tuyết nghiêng mặt sang bên, một giọt nước mắt nhớ nhung lặng lẽ rơi xuống bên quai hàm.
Cô thật sự muốn đi về.
Hai người lẳng lặng cũng không nói gì nữa, Chiêm Mỗ Tư nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút thất vọng của Lạc Tích Tuyết, tay anh bốc lên.
Thứ anh muốn chính là trái tim cô, trái tim cũng không ở trên người anh, cho dù bây giờ anh là chồng cô, là người thân cận nhất của cô, tim của cô cũng không có cho anh.
Lòng anh chợt đau, chỉ cần một ngày cô không đem trái tim giao cho anh, cô cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh!
Anh bỗng chốc đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.


Một tiếng xe kẽo kẹt, dừng ở bên đường, cửa sổ theo xe hơi từ từ hạ xuống, trong xe có hai người.
Một là Chiêm Mỗ Tư, một là Tống Khuynh Vũ.
Chiêm Mỗ Tư lúc này một câu cũng không nói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, đôi tay nắm chặt tay lái, một cỗ tức giận từ trong mắt anh tản ra.
Tống Khuynh Vũ biết anh tức vì chuyện gì, cô lo lắng thỉnh thoảng liếc nhìn qua anh, lòng không ngừng trầm xuống.
Không khí trong xe rất nặng nề, cho đến khi lái tới một khách sạc, hai người thuê phòng đi vào.
Tống Khuynh Vũ từ phía sau ôm eo của Chiêm Mỗ Tư, ngón tay thon dài vòng chắc anh, mặt xinh đẹp dán chặt sau lưng anh.
“Này, thật xin lỗi!”. Cô nhẹ nhàng nói lời xin lỗi.
Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng cười, “Bây giờ nói xin lỗi còn có tác dụng gì không? Cô ấy đã biết! cô biết điều cấm kỵ nhất của tôi, chính là để cho cô ấy biết sự tồn tại của cô! !”
“Này, thật xin lỗi, em bảo đảm, lần sau tuyệt đối sẽ không !”. Tống Khuynh Vũ lập tức nói xin lỗi anh, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên tia bi ai.
Lần đó cô ở tiệc cưới, không nhịn được đi tìm Lạc Tích Tuyết, hoàn toàn là do cô uống rượu, lòng quá đau quá tức giận! !
Yêu người đàn ông đã kết hôn, nhưng cô dâu cũng không phải cô, nhìn thấy bọn họ tình cảm giao tiếp với khách, khiến cô sao không ghen tỵ chứ.
Vốn tất cả đều là thuộc về cô, là cô yêu Lạc Thiên Uy ròng rã ba năm, cùng anh vượt qua thời gian u tối nhất trong cuộc đời anh, tại sao Lạc Tích Tuyết vừa xuất hiện, cô sẽ phải từ bỏ? !
Người phụ nữ kia, cô ta căn bản cũng không làm gì, tại sao có thể được Chiêm Mỗ Tư sủng ái như vậy? cô không phục, mới có thể tìm cô ấy, nhưng cô không nghĩ tới chuyện, đêm đó Lạc Tích Tuyết lại theo dõi Chiêm Mỗ Tư, nhìn thấy bọn họ đi chung với nhau, cũng vì thế mà đưa ra ly hôn.


“Lần sau? Cô còn dám nói lần sau sao!”. Chiêm Mỗ Tư một thanh nắm lấy váy Tống Khuynh Vũ, ánh mắt tức giận nhìn thẳng: “Cũng là vì cô, Tích Tuyết đã không để ý tới tôi một tuần liền, cô nói xem muốn tôi xử trí cô thế nào?”
Tống Khuynh Vũ kinh ngạc: “Cô ấy thật muốn cùng anh ly hôn sao?”. Không phải là bắt gặp cô cùng Chiêm Mỗ Tư ở cùng một chỗ sao? Có gì ghê gớm đâu, người đàn ông ưu tú như Chiêm Mỗ Tư, tự nhiên không thể nào có một người phụ nữ, cư nhiện như vậy đã kêu ly hôn, thật sự rất không cảm thấy được rồi.
“Hừ! Đều là bởi vì cô!”. Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng liếc mắt, buông váy cô ra, quay đầu đi, đốt một điếu thuốc: “Tôi không thể giữ cô lại nữa”
“Này, anh nói cái gì? Anh không cần em?”. Tống Khuynh Vũ sững sờ, mặt mày nhất thời mất sắc.
Mặt Chiêm Mỗ Tư không vẻ gì nói: “Tiếp tục giữ cô ở bên cạnh tôi, sẽ chỉ làm Tích Tuyết càng thêm hận tôi, biện pháp duy nhất, cô đi đi! !”
Anh không thể nào để Tích Tuyết đi, như vậy chỉ có thể để người thế thân ba năm của anh đi, mặc dù làm như vậy đối với cô có chút tàn nhẫn, nhưng cô mãi chỉ là thế thân mà thôi, từ ngày đầu tiên cô làm thế thân Tích Tuyết, cô nên có chuẩn bị, lúc nào cũng sẽ bị thay thế.
“Chiêm Mỗ Tư? Làm sao anh có thể đối với em như vậy?”. Sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng xanh, đôi môi đang run rẩy: “Những năm nay không có em, anh có thể chống được hiện tại sao? Anh rất nhiều nhiệm vụ, không phải là em giúp anh hoàn thành sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, em chỉ là một công cụ lợi dụng sao?”
“Vũ Nhi”. Chiêm Mỗ Tư bị cô nói xong, nội tâm áy náy không dứt, nhưng dù vậy, cũng không thay đổi được quyết tâm kết thúc quan hệ với cô: “Tôi hiểu rõ là tôi phụ em, nơi này có một khoản tiền cùng giấy thông hành, đủ cho nửa đời sau của em, em đi nơi nào cũng được, chỉ hi vọng cô rời đi, không cần xuất hiện trước mặt Tích Tuyết nữa”.
“Em không muốn số tiền này, em chỉ muốn anh! !”. Tống Khuynh Vũ vô cùng đau đớn, khóc nhào tới trong ngực Chiêm Mỗ Tư, lệ rơi đầy mặt.
Nếu như không có anh, nửa đời sau của cô còn có ý nghĩa gì nữa? số tiền này cùng giấy thông hành, đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là tờ giấy vụn, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Chiêm Mỗ Tư, coi như không có tiền, sinh hoạt bình thường, cô cũng chấp nhận.
“Chiêm Mỗ Tư, đừng đuổi em đi, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, em không quan tâm danh phận, em chỉ cần đợi ở bên cạnh anh, để cho em có thể nhìn thấy anh, như vậy là đủ rồi! !”. Cô ôm anh thật chặt, chỉ sợ một giây kế tiếp anh sẽ biến mất đi.
“Thật xin lỗi, Vũ Nhi, quan hệ của chúng ta từ nay chấm dứt!”. ánh mắt Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch, anh đẩy ra vòng tay của cô, giữ khoảng cách.
Tống Khuynh Vũ nhìn thấy động tác của anh, ở trong lòng cười lạnh, có Lạc Tích Tuyết chân chính, anh quả nhiên liền không cần cô nữa, nhưng cô làm sao có thể cam tâm cứ bị một cước đá văng ra như vậy.


“Anh đuổi em đi, Tiếu Vũ Trạch thì làm thế nào? Anh không phải sợ anh ta xuất hiện lần nữa ở trước mặt của Lạc Tích Tuyết sao?”. Cô có ý cùng anh đàm phán, để cho anh nhìn đến giá trị bản thân.
Đáng tiếc Chiêm Mỗ Tư sớm có tính toán: “Chuyện Tiếu Vũ Trạch, Trì Nhược Huân sẽ tiến vào, cô chỉ phụ trách biến mất là tôt!”
Tống Khuynh Vũ hít sâu một hơi, một lần cuối cùng khẩn cầu hỏi: “Này, anh thật không cần em nữa?”
Chiêm Mỗ Tư cực kỳ xác định nói cho cô biết: “Cô nên rời đi thôi”
Tống Khuynh Vũ nâng lên khóe môi, vẻ mặt cô đơn tràn đầy đau thương, chỉ là một giây kế tiếp, vẻ mặt của cô lại khôi phục sáng lên.
“Được, em đồng ý với anh sẽ biến mất trước mặt Lạc Tích Tuyết, chỉ là anh cũng phải đồng ý với em một điều kiện”. Cô lạnh lùng nhìn anh, khóe mắt khẽ hếch lên.
“Điều kiện gì?”. Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, âm thanh lộ ra tia không vui
“Em muốn anh, cho em thêm lần cuối cùng! !”. Tống Khuynh Vũ lần nữa từ phía sau nằm ở trên người Chiêm Mỗ Tư, thân mật nói bên tai anh.
Chiêm Mỗ Tư theo bản năng đẩy cô ra, thẳng thắn cự tuyệt: “Không được! !”
Nếu lại chạm vào cô, anh không thể nào phụ lòng Lạc Tích Tuyết. Muốn cô, không thể nghi ngờ đối với Tích Tuyết bị phản bội.
“Chỉ là một lần cuối cùng, anh cũng không cho em sao?”. Tống Khuynh Vũ trên mặt nói không ra đau thương.
“Bất kể điều kiện nào, cô tùy tiện nói, ví dụ nhu tiền, phòng ở, cuộc sống tương lai bảo đảm. chỉ với điều kiện này, không được!”. Chiêm Mỗ Tư ngồi ở trên ghế sa lon, anh thanh cứng rắn lạnh lùng mở miệng.
Tống Khuynh Vũ cùng đi ngồi theo anh, cánh tay mảnh khảnh nắm lấy anh, tựa vào khuỷu tay của anh: “Điều kiện khác em không quan tâm, anh cho em tiền em cũng không cần, em chỉ muốn anh! ! Trừ anh ra, cái gì em cũng không muốn! !”
“Cô biết, tôi với Tích Tuyết đã kết hôn rồi! !”. Chiêm Mỗ Tư nhăn mày lại, lời nói nhấn mạnh.
“Vậy thì thế nào? Chiêm Mỗ Tư, trước kia chúng ta cũng đã làm rất bao nhiêu lần rồi, cũng không phải là lần đầu tiên, sao có thể tính là phản bội cô ta đây?”. Tống Khuynh Vũ dần dần dụ dỗ, nâng lên ngón tay ngọc thon dài, từng bước một cởi nút áo sơ mi của anh, cảm giác bắp thịt rắn chắc lộ ra ngoài.


Vuốt ve thân thể hoàn mỹ khít khao của anh, mặt của cô đỏ lên, môi đỏ mọng xinh đẹp từng điểm hôn mỗi tấc da thịt của anh, đến mức, đều để lại dấu vết, chính là muốn ở trên người anh đều có dấu ấn của cô.
Chiêm Mỗ Tư có chút chán ghét cau mày, không biến sắc nhìn cô, mặc dù dung mạo của cô giống với Tích Tuyết, nhưng cô dù sao cũng không phải Tuyết Nhi, còn Tuyết Nhi chân chính đã là vợ anh rồi, anh có chút bản năng bài xích cô đụng vào, hoàn toàn không cảm giác đã từng có.
Tống Khuynh Vũ thấy anh không có đẩy cô ra, càng thêm càn rỡ, thân hình giãy dụa như thủy xà, khi thân thể của anh lộ ra, liếm lặp đi lặp lại , muốn đốt lửa tình của anh.
Chỉ có thể làm với Thiên Uy lần cuối cùng, cô có lòng tin cầm lợi thế này, đánh bại Lạc Tích Tuyết, cho nên nhất định phải tận tình hấp dẫn anh, sử dụng tất cả chiêu của phụ nữ, lừa gạt anh lên giường.
Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng nhìn cô, mặt không chút thay đổi, anh một chút hăng hái cung không có, thân thể căn bản đối với người phụ nữ dụ hoặc này không có bất kỳ phản ứng nào.
“Đủ rồi! !”. Anh không nhịn được lạnh giọng quát: “Cô không phải cô ấy, làm như vậy, sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét cô! !”
Thân thể Tống Khuynh Vũ run lên, tâm nhất thời rơi xuống vài phần, nếu như ngay cả lên giường cũng không quyến rũ được một người đàn ông, chỉ có thể nói rõ người đàn ông này thật không cần cô nữa.
Trong lòng cô một hồi bi thương, nhưng cô tuyệt không cam tâm buông tha như vậy.
Tối nay, cô nhất định sẽ làm cho anh hưởng thụ tốt! ! người đàn ông không phải là cùng một dạng sao, chỉ cần phục vụ bọn họ tốt, trong miệng nói không muốn, thật ra vẫn muốn cùng phụ nữ như vậy. Mặc dù anh là Chiêm Mỗ Tư cao quý thì sao? Là đàn ông thì có nhược điểm!
Cô oán hận cắn môi dưới, tay ngọc chậm rãi kéo ra khóa kéo quần của anh.
Không nhịn được sự vuốt ve trêu chọc của cô, quả nhiên, Chiêm Mỗ Tư tự dưng kêu đau một tiếng, thân dưới từ từ bắt đầu có phản ứng, vô cùng uy dũng hùng tráng nam tính đặc biệt cao lên, từ trong quần lót từ từ chống lên.
Khuôn mặt Tống Khuynh Vũ ửng hồng, biết cơ hội của mình tới, cô không kịp trút đi quần áo của mình.
Nóng lòng an vị đi lên, mà lấy tay thâm tiến cầm lấy dâng trào của anh, êm ái trên dưới hoạt động.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận