Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
Vợ của hắn đang cùng người đàn ông khác, ở trên giường liều chết triền miên ——
Chiêm Mỗ Tư quả thật không thể tin vào mắt hắn, máu trên mặt hắn dần rút đi, trái tim như bị người hung hăng đánh một trận, co rút đau đớn.
"Lạc Tích Tuyết! ! !"
Hắn cắn răng từ giữa kẽ răng hô lên ba chữ, lập tức giống như một dã thú bị điên, xông lên phía trước, hung hăng đem Lạc Tích Tuyết từ trong ngực Lãnh Khinh Cuồng kéo ra , đáy mắt tràn ngập tức giận.
Nhìn thấy người tới, than thể Lạc Tích Tuyết không tự chủ run rẩy, thoáng qua trong mắt nhất mạt khiếp sợ, nhưng lại khôi phục rất nhanh.
"Anh đã đến rồi!" Cô lạnh nhạt cười một tiếng, thanh âm cực kỳ bình tĩnh.
Chiêm Mỗ Tư không khống chế được rít gào, ánh mắt như muốn giết người: "Em không phải nên cho tôi một lời giải thích sao? Em cùng hắn ta, mới vừa rồi làm cái gì?"
"Làm chuyện mà anh cùng Tống Khuynh Vũ đã từng làm !" Lạc Tích Tuyết không sao cả nhún vai, giãy giụa trở về trong ngực của Lãnh Khinh Cuồng, ấntrên môi hắn một nụ hôn: "Nhưng mà kỹ thuật của anh ấy so với anh tốt hơn nhiều, tôi thích làm cùng anh ấy!"
"Em? Em nói cái gì?" Chiêm Mỗ Tư tức giận cả người run rẩy, hai tay nắm thật chặt vai của Lạc Tích Tuyết, lắc lư thân thể của cô, cặp mắt đỏ bừng: "Em dám phản bội tôi? Người phụ nữ này thật to gan, lại dám phản bội tôi? Em tin hay không tôi một phát bắn chết hắn?"


Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, thanh âm lạnh lẽo: "Vậy thì giết đi! !"
Một câu nói vừa ra, hai người đàn ông có mặt tại đây cũng khiếp sợ.
Cô hơi cong môi một cái, khinh miệt nhìn hắn: "Anh thích giết người như vây thì cứ giết đi, dù sao bên cạnh những người đàn ông bên cạnh tôi không phải anh chưa từng giết qua! ! Giết hắn đi, tôi không có vấn đề , dù sao trên đời này lại không chỉ có hai người đàn ông là các người, anh giết hắn, tôi còn có thể tiếp tục tìm người khác! !"
"Pằng!" Một bạt tai hung hăng rơi xuống trên mặt của cô.
Chiêm Mỗ Tư biểu tình chợt trở nên bi ai tuyệt vọng , hắn đau đến không muốn sống quát: "Lạc Tích Tuyết, coi như em có trả thù tôi, cũng không cần chọn lựa phương pháp ngu xuẩn như vậy! Tại sao muốn đắm mình? Tại sao muốn như vậy phá hủy chính em? Tôi tình nguyện để em giết tôi, oán trách tôi, hận tôi, cũng không hi vọng em dùng phương pháp này trừng phạt chính mình! !"
"Tôi trừng phạt chính mình sao?" Lạc Tích Tuyết chợt cười nhạo , tiếng cười thê lương, trái tim băng giá run rẩy.
Chợt cô dừng lại tiếng cười, mặt đùa cợt nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư: "Tôi tìm người đàn ông khác phát sinh quan hệ anh cho là tôi hành hạ chính mình? Vậy tôi cùng em trai ruột của mình quan hệ nhiều năm như vậy, có tính hay không cùng là đang hành hạ chính tôi? Lạc -Thiên- Uy! ! ?"
"Tích Tuyết em?" Chiêm Mỗ Tư thân thể chợt run lên, lập tức quay đầu đi tránh ánh mắt của Lạc Tích Tuyết.
Trong phút chốc, hắn chỉ cảm giác tay chân lạnh lẽo, thân thể run rẩy, trong lòng giống như là bị áp bức một dạng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
"Chiêm Mỗ Tư, anh không phản bội tôi sao? Còn lừa gạt tôi nữa? Lừa tôi suốt 13 năm, anh hiện tại còn có lời gì có thể nói?" Lạc Tích Tuyết trong mắt tóe ra căm hận lửa giận, cô từng bước một ép sát hắn, môi mỏng nâng lên nụ cười lạnh lẽo, cơ hồ muốn đem hắn đọng lại.


Lòng của Chiêm Mỗ Tư run lên, thân thể căng thẳng, chân tướng che giấu nhiều năm cứ như vậy bị vạch trần, tâm tình của hắn trở nên nóng nảy lo lắng.
"Có phải là hắn ta nói cho em có đúng không? Nhất định là hắn, là hắn đang cố ý khích bác quan hệ của chúng ta! ! !" Chiêm Mỗ Tư móc súng lục ra, trong mắt che lên một tầng lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, thẳng đến đỉnh đầu của Lãnh Khinh Cuồng .
"Chuyện này cùng anh không có quan hệ! !" Lạc Tích Tuyết cố tự trấn định, trái tim co rút đau đớn, co rút nhanh đến chết lặng, hai mắt cô nhắm lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống"Đến bây giờ anh còn không thừa nhận, anh từ vừa mới bắt đầu đã gạt tôi? ! ! Anh không dám thừa nhận, anh chính là Lạc Thiên Uy sao?"
Chiêm Mỗ Tư cau mày, lòng trầm xuống: "Tích Tuyết, em hãy nghe anh giải thích ——"
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng hất tay của hắn ra: "Giải thích cái gì? Giải thích anh nhiều năm như vậy tiến vào Lạc gia chính là vì trả thù ba, cướp tài sản của hắn? Năm đó anh cố ý tới tìm tôi, cố ý tiết lộ cho Phương Tiêu Thần hành tung của ba, đây tất cả đều là anh tỉ mỉ bày ra, mà tôi —— chẳng qua là con cờ trong kế hoạch đó! !"
Thân thể Chiêm Mỗ Tư không ngừng run rẩy, ánh mắt của hắn như muốn nhỏ ra máu, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chăm chú vào Lạc Tích Tuyết: "Tích Tuyết, anh thừa nhận anh đã từng nghĩ tới việc trả thù Lạc Chấn Long, hắn vì mẹ của em mà từ bỏ anh cùng mẹ anh, để cho anh trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ. Nhưng kể từ khi gặp em, anh đã bỏ đi cái ý nghĩ này, là em để cho anh hiểu rõ, Lạc Chấn Long tại sao năm đó chọn mẹ của em? Nếu như đổi lại là anh, anh cũng vậy sẽ làm như vậy! !"
Lạc Tích Tuyết chỉ là vô lực nhìn hắn: "Nói như vậy, anh rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, anh chính là Lạc Thiên Uy rồi sao ?"
Chiêm Mỗ Tư dừng lại, thân thể lần nữa cứng ngắc, tròng mắt ảm đạm xuống.
Lạc Tích Tuyết biểu tình trong nháy mắt trở nên khó chịu vô cùng, cô gãi đầu: "Anh biết rõ ràng mình chính là em trai ruột của tôi, còn lừa gạt tôi nhiều năm như vậy? Anh không thấy thẹn với tôi sao? Thậm chí, chúng ta lại nhiều lần phát sinh quan hệ như vậy? Chúng ta là chị em ruột, tại sao có thể lên giường? Tại sao có thể kết hôn?"
"Tại sao không thể? Tích Tuyết, tôi chỉ biết tôi yêu em, coi như em là chị của tôi, tôi cũng không quan tâm, tôi nhất định phải lấy được em! Em không phải là vẫn để ý tôi là Lạc Thiên Uy sao? Vậy tôi liền đổi một cái thân phận với em ở chung một chỗ, hiện tại tôi tên là Chiêm Mỗ Tư, là một người ngoại quốc, cùng Lạc Thiên Uy không có quan hệ, em về sau cũng không cần phải nghĩ tới nữa! ! ?" Chiêm Mỗ Tư bất giác có lỗi, lửa ghen đã nhiễm đỏ hai mắt của hắn.


"Lạc Thiên Uy, anh tỉnh lại đi, tôi không thể nào đi chung với anh được, ngày hôm qua tôi đã rõ ràng nói với anh rồi, chúng ta xong rồi, ly hôn tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, mặc kệ anh hận tôi cũng tốt, oán giận tôi cũng được, đây là quyết định của tôi! !" Lạc Tích Tuyết cắn răng từ trong miệng nói ra lời nói tuyệt tình.
Máu trong người Chiêm Mỗ Tư trong nháy mắt sôi trào, hắn tức giận một taykéo cô từ trong người của Lãnh Khinh Cuồng ra, âm thanh run rẩy mà hỏi: "Tại sao không có sự đồng ý của tôi, em liền tàn nhẫn đem tôi một cước đá ra khỏi cửa? Không công bằng! Vì người đàn ông này sao? Em thích hắn ta có đúng hay không?"
Ánh mắt Lạc Tích Tuyết sắc bén: "Lạc Thiên Uy, anh tốt nhất rõ ràng một chuyện, anh chỉ là em trai của tôi, anh cho rằng anh che giấu thân phận, quan hệ giữa tôi với anh có thể thay đổi sao? Xin anh không nên ngây thơ như vậy, trong thân thể chúng ta chảy cùng dòng máu, vô luận chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi được chúng ta là chị em ruột thịt,anh lừa gạt tôi nhiều năm như vậy, thì nên biết nếu như có một ngày tôi biết rõ chân tướng, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận anh, tôi tiếp nhận Lãnh Khinh Cuồng, không phải muốn trả thù anh, chỉ là muốn để cho anh hiểu, tôi với anh không bao giờ có khả năng nữa, anh đi đi! !"
Cặp mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ bừng, cơ hồ muốn nhỏ ra máu, khóa chặt ở hai mắt của cô: "Em muốn tôi đi? Em thật muốn cùng tôi ly hôn lựa chọn hắn?"
Lạc Tích Tuyết cắn răng gật đầu: "Không sai, tôi đã là người của anh ấy, mới vừa rồi không phải cái gì cũng thấy rồi sao?"
"Tôi không cho phép! !" quả đấm của Chiêm Mỗ Tư nặng nề nện vào bên cạnh bàn gỗ.
Mặt bàn nhất thời xuất hiện một đạo vết nứt rõ ràn, sau đó pằng một tiếng nguyên cái cái bàn gảy lìa thành hai nửa, mà tay phải của Chiêm Mỗ Tư cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, không chỉ có nổi gân xanh, hơn nữa máu tươi theo bàn tay hắn, một chút xíu nhỏ xuống, trên mặt đất tạo thành một vết máu.
"Tốt, thật tốt, Lạc Tích Tuyết em quả nhiên ngoan độc”.
Hắn đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, lửa ghen trong nháy mắt nhiễm đỏ hai mắt của hắn, giống như một loại khát máu loại kinh người, muốn đem quanh mình tất cả hủy diệt.
Lạc Tích Tuyết có chút kinh hoảng lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt như cũ kiên trì.
Chiêm Mỗ Tư ánh mắt âm chí, lửa ghen nơi đáy mắt nâng lên cao: "Nếu như hôm nay giữa tôi và hắn, chỉ có thể có một người có thể lưu lại, em nói cho tôi biết, em muốn ai sống?"
Tim Lạc Tích Tuyết cứng lại, quay đầu đi: "Tôi không biết!"


"Không được, nhất định phải nói! !" Chiêm Mỗ Tư một phát bắt được bả vai của cô, lôi cô đến gần trong ngực của mình, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, chóp mũi cơ hồ muốn đụng phải gương mặt của cô.
"Tôi không biết, thật không biết!" Lạc Tích Tuyết đôi môi tím bầm, dùng sức giùng giằng.
Chiêm Mỗ Tư ánh mắt mang theo ngoan tuyệt, lần nữa đem súng giơ ra ngoài, Lạc Tích Tuyết càng thêm căm ghét, hắn luôn thích dùng phương thức này để giải quyết vấn đề.
"Chiêm Mỗ Tư, anh không nên ép cô ấy. Nếu Tích Tuyết đã nói muốn ly hôn với anh, anh tội gì ép cô ấy? Là người đàn ông, anh nên biết khó mà lui!" Lãnh Khinh Cuồng ở một bên khuyên, chắn trước mặt Lạc Tích Tuyết.
Chiêm Mỗ Tư hỏa khí vọt một cái chạy lên trước, hắn một thanh níu lấy cổ áo của Lãnh Khinh Cuồng, cực kỳ tức giận chỉ trích nói: "Tên cầm thú này lại dám đụng tới người phụ nữ của tôi? Hèn hạ, vô sỉ ——"
Hắn rống giận xông lên phía trước, hung hăng hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng trên gương mặt tuấn tú tà mị nện xuống một quyền, lập tức máu theo môi mím chặt chảy xuống.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư còn chưa hả giận, tiếp tục một quyền lại một quyền nặng nề đập xuống, càng ngày cơ hồ là quyền cước sử dụng càng mạnh hơn, tựa hồ muốn đánh chết Lãnh Khinh Cuồng mới hả giận.
Lạc Tích Tuyết thấy thế, hét lên một tiếng, lo lắng chạy tới trước mặt hai người, gắt gao kéo Chiêm Mỗ Tư đang nổi điên ra, quỳ xuống trước mặt hắn khóc hô: "Lạc Thiên Uy, van cầu anh, bỏ qua cho tôi đi! ! Buông tay, không cần tổn thương anh ấy, tôi không thương anh, cho nên muốn cùng anh ly hôn, cùng những người khác không có quan hệ, nếu như anh muốn cho tôi ít hận anh một chút, như vậy, mời đi, hiện tại liền đi, tôi không muốn nhìn thấy ngươi ——"
"Tích Tuyết em thật muốn lựa chọn hắn? Tôi không tin, tôi hiểu rõ em đối với tôi có cảm giác, em lừa tôi ——"
Chiêm Mỗ Tư ngừng tay, tuyệt vọng gầm hét lên, hắn một phát bắt được bả vai của Lạc Tích Tuyết, liều mạng muốn làm cô tỉnh lại, nhưng là, nhìn ánh mắt cô kiên quyết như vậy, hắn sợ ngây người, tay vô lực tuột xuống
Cô thật quyết định, không cần hắn! ! !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận