Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
"Tạm thời không cần, nhờ chú lái xe chở cháu đi xung quanh nơi này tìm một chút!" Lạc Tích Tuyết cố đè xuống nội tâm lo lắng cùng sợ hãi, trấn tĩnh hướng tài xế phân phó.
Cô muốn gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng, hỏi hắn có phải đã mang Băng Băng đi không, nhưng liên tiếp mấy cú điện thoại cũng không có người bắt máy.
Lạc Tích Tuyết cắn ngón tay, vẻ lo lắng hiện đầy trên mặt.
Thời điểm long cô đang nóng nảy lo lắng, một cuộc điện thoại vang lên, cô cho là Lãnh Khinh Cuồng gọi nên cô vội vàng nhận.
"A lô ——" Lạc Tích Tuyết nhấn nút trả lời.
"Em đang ở đâu?" Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp của Lạc Thiên Uy.
"Tại sao lại là anh?" Lạc Tích Tuyết nóng như lửa, nhíu nhíu mày hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn gặp em." Chiêm Mỗ Tư bá đạo nói.
"Tôi không rãnh." Lạc Tích Tuyết phiền não rống lên, trực tiếp nhấn điện thoại, người đàn ông ghê tởm này, cũng không biết hắn làm sao có được số cô, lúc này còn tới phiền cô.
Thấy sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối xuống, Lạc Tích Tuyết biết không thể đợi thêm nữa, cô chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, lại thấy Chiêm Mỗ Tư một lần nữa gọi tới.
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Lạc Tích Tuyết hết sức áp chế muốn nổi giận.
"Tôi muốn gặp em." Vẫn là câu nói kia, giọng nói bá đạo, không có một tia thương lượng.


"Tôi đã nói tôi không rãnh." Lạc Tích Tuyết lần nữa không kiên nhẫn quát, đang muốn tắt điện thoại, lại nghe thấy tiếng nói kinh người của Chiêm Mỗ Tư.
"Không muốn gặp con gái của em sao ?" Hắn lười biếng hỏi, thoáng qua trong mắt một tia chắc chắn.
"Là anh mang Băng Băng đi?" Lạc Tích Tuyết giận không kềm được, nắm chặt điện thoại, chỉ muốn mắng chửi người.
Nào có người cha ruột nào bắt cóc con gái của mình, cô dù gì cũng là mẹ của Băng Băng, hắn thế nào cũng phải báo cho cô biết một tiếng! !
Chiêm Mỗ Tư giống như đoán trúng cô sẽ có tâm tư gì, chỉ cười lạnh nói: "Em lại một lần nữa cùng con gái chúng ta chạy trốn, có trưng cầu ý kiến của người cha là tôi không?"
Lạc Tích Tuyết giật mình, bị hắn nói một câu làm á khẩu không thể nào mở miệng được.
Cô hít sâu một hơi, tận lực để ình tỉnh táo: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn gặp con gái, tới Hoàng Gia Tửu Điếm phòng 1805 gặp tôi." Chiêm Mỗ Tư rất vui vẻ nói, nói xong đã cúp điện thoại.
"Này, này, Chiêm Mỗ Tư, anh lại muốn dùng con gái uy hiếp tôi sao?!" Lạc Tích Tuyết tức giận mặt cũng tái xanh, mặc dù biết Chiêm Mỗ Tư đã cúp điện thoại, nhưng cô vẫn là nhịn không được mắng thêm mấy câu.
Nói cho tài xế địa chỉ, Lạc Tích Tuyết lập tức chạy tới khách sạn mà Chiêm Mỗ Tư nói.
Lạc Tích Tuyết tức giận đằng đằng đi vào, không nghĩ tới trong phòng không thấy con gái cô càng them gấp gáp.
Cũng không nhịn được nữa, tức giận đối với người ngồi hai chân bắt chéo trên ghế sa lon Chiêm Mỗ Tư quát: "Chiêm Mỗ Tư, anh có ý gì? Không phải nói Băng Băng ở chỗ này sao? Người đâu?"
Chiêm Mỗ Tư khí định thần nhàn thưởng thức một ngụm rượu, giương mắt buồn cười nhìn cô: "Tôi chỉ nói là em đi đến nơi này, cũng không có nói Băng Băng ở chỗ này a."


"Anh ——" Lạc Tích Tuyết nổi đóa, ẩn nhẫn một bụng lửa giận sắp bộc phát: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Chiêm Mỗ Tư cũng không có để ý sự bất mãn của Lạc Tích Tuyết, mà là nhàn tản tựa vào trên ghế sa lon, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, tựa hồ rất hưởng thụ dáng vẻ này.
Lạc Tích Tuyết bị hắn nhìn đến tê dại da đầu, một đôi mắt đẹp đầy tràn oán hận,"Anh rốt cuộc muốn thế nào? ! Tự mình mang con đi là tôi không đúng, nhưng nếu không phải do anh cưỡng ép, tôi cũng sẽ không lựa chọn làm như vậy! !"
"Tôi muốn kết hôn với em!" Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mắt của cô, thẳng thắn nói.
"Tuyệt đối không thể nào!" Lạc Tích Tuyết sửng sốt một cái, không chút do dự cự tuyệt.
"Nếu như em không gả cho tôi, thì vĩnh viễn không thấy được con gái của em đâu”
Lạc Tích Tuyết ngẩn người, mặt mũi tái nhợt,"Anh hèn hạ!"
"Nếu như dở một chút thủ đoạn hèn hạ mà có thể lấy được em, tôi không ngại vĩnh viễn hèn hạ như vậy!" Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn không để ý, chỉ rất là bình tĩnh nhíu mày, hắn đang muốn biết là Lạc Tích Tuyết có thể hay không trở lại bên cạnh hắn, những thứ khác tất cả hắn đều không quan tâm.
Lạc Tích Tuyết cắn cắn môi, mắt hờ hững ngó ra ngoài cửa sổ, cô có thể cảm thấy tim của mình đều run rẩy,"Tôi không yêu anh, mời bỏ qua cho tôi đi."
Chiêm Mỗ Tư tròng mắt phai nhạt xuống, tự giễu nói: "Em trước kia cũng không có yêu tôi, vẫn là tôi tự mình đa tình, cưỡng bách em”.
Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, không muốn giải thích nhiều, hạ tâm sắc đá cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của hắn,"Anh sẽ gặp người so với tôi thích hợp hơn."
"Mà tôi vĩnh viễn chỉ thích một mình em." Chiêm Mỗ Tư cười khổ, dùng giọng nói nghiêm túc trả lời cô, trong lòng sớm bị lời nói lạnh lung của cô đả thương.
"Nhưng anh lại cưới người phụ nữ khác." Lạc Tích Tuyết không ngại nhắc nhở hắn một câu, đối với chuyện của Tống Khuynh Vũ, vẫn là cái dằm trong lòng cô, cho tới hôm nay cô vẫn còn đau âm ỉ.


Chiêm Mỗ Tư trong mắt nụ cười sâu hơn: "Em ghen?"
Lạc Tích Tuyết sửng sốt, ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng quay lưng đi: "Tôi không có!"
"Em có!" Chiêm Mỗ Tư cười vui vẻ, bàn tay khơi lên cằm của cô, tròng mắt nhìn thẳng cô: "Nếu như mà tôi nói cho em biết, tôi chưa từng cưới Tống Khuỵnh Vũ, em có tin không?"
"Điều này sao có thể!" Lạc Tích Tuyết dĩ nhiên sẽ không tin tưởng.
Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư sắc thâm thúy: "Không sai, tôi cùng Tống Khuynh Vũ quả thật có cử hành hôn lễ, tôi cũng để cho cô ta danh nghĩa thiếu phu nhân Lạc gia qua nhiều năm như vậy, chẳng qua tôi cùng cô ta kết hôn là giả , tôi căn bản không có cưới cô ta, mà em cùng tôi cũng chưa từng ly dị."
"Anh nói cái gì?" Lạc Tích Tuyết khó có thể tin nhìn hắn, nhịp tim cơ hồ ở đồng thời mất đi tần số.
"Đây là em năm đó gởi cho tôi giấy thỏa thuận li hôn, chẳng qua tôi chưa bao giờ ký lên, về mặt pháp luật không có hiệu lực, chúng ta còn là vợ chồng!" Chiêm Mỗ Tư thật chặt ôm cô vào lòng, ở bên tai cô nỉ non.
Lạc Tích Tuyết nhận lấy thỏa thuận li hôn, tay đều run rẩy, chỉ là, đích xác là cô gởi cho hắn, chẳng lẽ bọn họ thật chưa bao giờ ly dị?
"Tại sao?" Cô thình lình liền từ trong miệng toát ra một câu, rối rắm mi tâm, thần sắc xám xịt.
Chiêm Mỗ Tư nắm chặt hai quả đấm, đem chuyện cũ nói ra: "Anh lúc ấy làm như vậy, vốn là muốn lợi dụng trận hôn kia để làm em bộc lộ tình cảm với anh, ai biết em độc ác như vậy, thế nhưng bỏ đi! Anh nhiều phen dò thăm cũng không có tin gì, cuối cùng tương kế tựu kế, khiến Tống Khuynh Vũ giả làm Lạc thiếu phu nhân, lại tìm cơ hội giết Bối Dạ Xức, trả thù cho năm đó hắn hại chúng ta chia lìa!”
Lạc Tích Tuyết sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn một mảnh, tại sao cô cùng Chiêm Mỗ Tư không có ly hôn, tại sao có thể như vậy?
"Nếu như tất cả những gì anh nói đều là sự thật , vậy tại sao lần đầu tiên anh thấy tôi lại không nói?" Lạc Tích Tuyết nhướng chân mày hỏi.
"Bởi vì anh hi vọng em là thật lòng muốn cùng anh ở chung một chỗ, tha thứ cho anh!" Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch con ngươi nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng nâng tay của cô lên "Cho anh thêm một cơ hội, nếu như em vẫn không yêu anh, anh sẽ không dây dưa với em nữa!"
Lạc Tích Tuyết thở dài: "Chiêm Mỗ Tư, chúng ta đã chia tay hai năm rồi? Hiện tại trở lại nói những lời này còn có ý nghĩa sao? Tại sao anh không để cho chúng ta cuộc sống yên tĩnh?”
Nếu bọn họ đã chân chính tách ra hai năm, một tờ giấy chứng minh thì có nghĩa gì đây?
"Chẳng lẽ em bây giờ, lại thật sự đối với anh không có một chút cảm giác sao?" Chiêm Mỗ Tư không cam lòng ra tiếng, trong giọng nói ẩn nhẫn lấy tức giận.


"Không có, không có!" Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, không muốn làm cho hắn phát hiện trong mắt cô rối rắm khổ sở.
"Tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt của anh mà nói?" Gương mặt tuấn mỹ của Chiêm Mỗ Tư lộ ra ưu thương, lòng hắn đau xót chất vấn.
Lạc Tích Tuyết đè nén tức giận ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có tia bất đắc dĩ: "Tại sao? Tại sao đã nhiều năm như vậy, anh thủy chung không chịu buông tha cho tôi? Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn cùng con gái có cuộc sống yên tĩnh sau này, anh không phải lại muốn dây dưa với chúng tôi chứ! !"
"Em muốn cuộc sống yên tĩnh, anh đều có thể cho em, chẳng lẽ em không tin tưởng thế lực bây giờ của anh sao?" Chiêm Mỗ Tư lắc lắc bả vai của cô, nóng lòng nghĩ tỏ rõ cõi lòng.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu đẩy ra : "Không, anh không hiểu, cuộc sống tôi muốn anh hoàn toàn không cho nổi!"
“Anh không cho nổi, chẳng lẽ Lãnh Khinh Cuồng cho được sao? Lạc Tích Tuyết, em cự tuyệt tôi như vậy, đến tột cùng là tôi và em khó có thể đi tiếp hay trong long em đã sớm yêu hắn?"
Lạc Tích Tuyết vẫn lắc đầu, cũng không nói cho hắn biết cô đã quyết định muốn cùng Lãnh Khinh Cuồng chia tay.
Chiêm Mỗ Tư thủy chung không hiểu, cô sợ không phải cùng hắn đồng cam cộng khổ, mà là không muốn hai người lại trở lại trước kia, càng quan tâm nhau, lại càng hành hạ nhau, cô không muốn như vậy nữa.
Thấy lạc Tích Tuyết không nói lời nào, lửa giận trong lòngChiêm Mỗ Tư càng sâu, hắn vững vàng kiềm chế chắc than thể Lạc Tích Tuyết, không đợi cô phản ứng, hắn đã cúi người, hung hăng bắt được cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Hôn, nóng bỏng mà mãnh liệt, điên cuồng có thể thiêu đốt tất cả chung quanh.
Mang theo trừng phạt gặm cắn cánh môi của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
"Vợ yêu, tôi hành hạ mình hai năm, chỉ hy vọng có thể làm cho em cam tâm tình nguyện cùng tôi bắt đầu lại, nếu như vô luận như thế nào cũng không đánh động được em, tôi không ngại đối với em sử dụng chút thủ đoạn, chỉ cần bảo đảm em không thể rời bỏ tôi, vô luận phương pháp gì tôi đều nguyện ý nếm thử, bao gồm để cho em không còn được gặp lại Băng Băng! !" Chiêm Mỗ Tư đem Lạc Tích Tuyết chống đỡ trên vách tường đối điện với chính mình, tà vọng trong ánh mắt lộ ra cuồng tứ lửa giận.
"Làm sao anh có thể như vậy?" Lạc Tích Tuyết kinh hãi, thanh âm sợ hãi cũng thay đổi, vội vàng kháng nghị.
Chiêm Mỗ Tư hả hê ở môi cô rơi xuống một nụ hôn: "Ngoan, nếu như không muốn chọc giận anh, liền ngoan ngoãn thuận theo anh, ngày mai anh liền dẫn em đi gặp Băng Băng, chúng ta một nhà ba người chia lìa lâu như vậy, cũng nên đoàn tụ! !"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận