Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Edit: Fannie93
Đến giữa trưa, mặt trời lên cao rực rỡ.
Lạc Tích Tuyết cùng Chiêm Mỗ Tư ở trong phòng khách sạn vượt qua một đêm, mặc dù cô kiên trì không ngủ cùng anh, nhưng sau nửa đêm anh còn vô sỉ bò lên giường cô.
Hai người cùng nhau dùng qua bữa trưa, Lạc Tích Tuyết để bát đũa xuống, bắt đầu nói nghiêm túc với Chiêm Mỗ Tư.
“Băng Băng ở nơi nào? Tôi muốn thấy con!. Cô thật sự không yên lòng để con gái một mình.
Chiêm Mỗ Tư nhìn cô một cái, tiếp tục dùng bữa: “Yên tâm đi, con bé hiện tại rất an toàn.”
“Nhưng.” Lạc Tích Tuyết nhíu mày, con gái còn nhỏ, cô bé và Lãnh Khinh Cuồng chưa bao giờ tách ra.
“Tôi muốn em ở đây bên cạnh tôi!”. Chiêm Mỗ Tư cắt đứt lời cô, chợt cầm tay cô: “Chúng ta nên cùng nhau chăm sóc con gái, về phần cuộc sống và sự tự do của em, tôi sẽ làm giống như trước kia nữa.” Đây là quyền hạn lớn nhất anh có thể cho cô.
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết đau buồn, tựa như đang do dự.
Thật phải về bên cạnh Chiêm Mỗ Tư sao? Cô trốn không thoát khỏi anh.
“Em nên biết tính khí của tôi không tốt lắm, nếu như em không ở lại bên cạnh tôi và con gái, tôi khó bảo toàn lúc tức giận không đánh đập con bé một trận!”. Chiêm Mỗ Tư thấy Lạc Tích Tuyết do dự, chợt lấn đến gần người cô, cười lạnh.
Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn anh: “Anh dám đánh trẻ con sao?”
“Ai biết được? nhưng không có em, chuyện gì tôi cũng làm ra được, ngay cả chuyện ngược đãi con gái em.” Nụ cười trong mắt Chiêm Mỗ Tư càng đậm.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, mặc dù trong lòng cô rõ ràng Chiêm Mỗ Tư nói 98% như vậy là cố ý uy hiếp cô, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng đáng thương của con gái, lòng của cô mềm nhũn ra.
Dù sao lúc cô nhỏ mẹ đã mất sớm, một cô gái sống cùng với bố, thiếu hụt tình thương của mẹ không được, bất kể cô thế nào cũng không thể bỏ con gái một mình.
“Được rồi, tôi đồng ý với anh.” Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Chiêm Mỗ Tư nâng lên: “Như vậy là được rồi, tôi sẽ phái người đem hành lý của em sang biệt thự của tôi.”
Lạc Tích Tuyết yên lặng gật đầu, tiếp tục dùng bữa.

Tầm mắt Chiêm Mỗ Tư vẫn ngắm nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô, nghĩ đến nhiều chuyện trải qua như vậy, cuối cùng bọn họ có thể ở chung một chỗ, anh không khỏi thấy vui vẻ lên.
Dùng bữa xong, Chiêm Mỗ Tư trực tiếp bế Lạc Tích Tuyết lên.
“A! Anh làm gì đấy?”. Lạc Tích Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, vỗ lưng của anh. Trước mặt mọi người, anh lại muốn làm gì?
Chiêm Mỗ Tư hôn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của cô, cúi đầu cảnh cáo: “Không muốn anh ở nơi này hôn em, thì chớ lộn xộn.”
Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn, cự tuyệt anh thân mật, nhưng mình lại không giãy giụa được, chỉ có thể cắn môi không kháng cự nữa.
Chiêm Mỗ Tư ôm cô vào vị trí kế bên tài xế, tự mình thắt dây an toàn cho cô.
Xe lái đi ra ngoài, Lạc Tích Tuyết không nói gì thêm gì nữa, cho đến khi xe đi tới một biệt thự vùng ngoại thành thì dừng lại.
“Đây là biệt thự tôi mới mua, dù sao trong khoảng thời gian này tôi không có chuyện khác, chúng ta một nhà ba người ở chỗ này nghỉ ngơi, bồi dưỡng tình cảm.” Chiêm Mỗ Tư cởi dây an toàn ra, tựa như có lẽ đã quyết định xong.
Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn anh một cái, không nói thêm gì, tựa hồ đang tự hỏi giải thích thế nào với Băng Băng, Chiêm Mỗ Tư mới là bố ruột của bé.
Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết vào phòng khách, vừa định đặt cô lên ghế sofa, lại phát hiện mái tóc dài của cô dính vào kẹp cà vạt của anh.
Anh đang suy nghĩ nên bỏ ra như thế nào, chợt cửa phòng lúc này mở ra, một bóng dáng nho nhỏ bật ra.
“Mẹ!”. Tiểu Băng Băng vui vẻ vẫy tay với Lạc Tích Tuyết, nhưng thấy tư thế thân mật của hai người lớn, cô bé e sợ, ngây ngô đứng tại chỗ, không dám tới gần.

Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, không hề nghĩ ngợi, dùng quả đấm đấm vào anh: “Mau buông tôi xuống!”
๖ۣۜDiendan
Cô vừa mới nói muốn giải thích cùng con gái như thế nào, quan hệ của cô và Chiêm Mỗ Tư, còn chưa kịp mở miệng, lại để cho con gái thấy màn thân mật như vậy, con bé sẽ nghĩ sao?
“Đừng động, tóc dính rồi!”. Chiêm Mỗ Tư ngăn cô lại, kiên nhẫn bỏ tóc ra.
Hai người lớn thật vất vả mới tách ra, Băng Băng mắt sáng ngời mở to, chợt nâng lên cánh tay, che kín hai mắt của mình: “Con cái gì cũng không thấy!”

Nói xong, còn cười khanh khách.
Lạc Tích Tuyết với Chiêm Mỗ Tư nhìn nhau, khóc không thể cười.
Đối với Chiêm Mỗ Tư mà nói, trước mắt con gái là đáng yêu như thế, nhưng mẹ bé lại không đối với anh thái độ tốt, xem ra muốn có được trái tim của Lạc Tích Tuyết, anh cũng nên học Lãnh Khinh Cuồng, nên lấy được trái tim của bé đã.
Chiêm Mỗ Tư đi về phía Băng Băng, kéo tay bé xuống: “Bảo bối, ở chỗ này quen không?”
Tiểu Băng Băng nhìn Chiêm Mỗ Tư một chút, bỗng nhiên lại chạy tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, làm nũng nói: “Mẹ, lúc nào thì chúng ta về nhà?”
Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, vuốt ve mặt con gái: “Băng Băng nhớ nhà?”
“Vâng ạ.” Tiểu Băng Băng gật đầu một cái: “Con nhớ bố!”

Chiêm Mỗ Tư vừa nghe thấy con gái mình gọi người khác là bố, trong lòng thấy khó chịu.
“Về sau, nơi này chính là nhà con!”. Anh không nhịn được nhấn mạnh với con gái.
Tiểu Băng Băng nghiên đầu nhìn Lạc Tích Tuyết, lộ vẻ không hiểu: “Tại sao chúng ta lại ở đây?”
D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.
“Băng Băng không thích sao?”. Lạc Tích Tuyết cười khổ nói.
Tiểu Băng Băng lắc đầu một cái, chỉ vào mũi của Chiêm Mỗ Tư, nói: “Mẹ thích cậu sao?”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, không ngờ con gái lại nói như vậy: “Băng Băng?”
Tiểu Băng Băng đùa giỡn đầu ngón tay, quẹt mồm: “Bố nói bố thích mẹ, mới cùng mẹ ôm, vừa rồi con thấy mẹ ôm cậu, mẹ cũng thích cậu sao?”
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, nụ cười lộ vẻ bất đắc dĩ.

Cô phải nói cho con gái thế nào đây, cậu thật ra mới là ba ruột?
Quan hệ của cô cùng Lạc Thiên Uy phức tạp, con gái nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu?
“Mẹ thích cậu nên không cần bố nữa sao?”. Tiểu Băng Băng lại nói lời ngược lại trúng…., nghiêm túc suy tư thật lâu, mở to hai mắt nhìn 2 người lớn.
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, trên trực giác con gái cũng không hiểu nhiều như vậy mới đúng: “Băng Băng, những lời này là ai nói cho con?”
“Chú Uy nói!”. Tiểu Băng Băng cũng không giấu diếm, nói thẳng.
Vừa vặn Uy Mục đi vào cửa, nghe Tích Tuyết nói chuyện với con gái, vội vàng đi vào giải thích: “Phu nhân, thật xin lỗi a, tối hôm qua tôi ôm tiểu thư về, tiểu thư đòi về nhà, tôi không thể làm gì khác hơn là nói với tiểu thư như vậy.”
Lạc Tích Tuyết thở dài một cái, cũng không trách cứ: “Này Mục, làm phiền anh đưa Băng Băng đi xuống trước, tôi muốn nói chuyện riêng với Chiêm Mỗ Tư.”
Uy Mục nhìn Chiêm Mỗ Tư một cái, thấy anh không phản đối, dụ dỗ tiểu Băng Băng rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của Băng Băng biến mất, Lạc Tích Tuyết mới tức giận chất vấn: “Chiêm Mỗ Tư, rốt cuộc anh muốn thế nào? Con gái vừa trở về, anh đã để cho thủ hạ nói cho bé những thứ này, con bé còn nhỏ, không tiếp thu nổi! !”
Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng tức giận của cô, trầm mặc một hồi, mở miệng: “Tôi chỉ muốn con gái tôi vui vẻ!”
diendan



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận