Edit: windy
Mặt trời cao cao treo ở phía trên đầu, đám mây thong thả trôi bên cạnh, vốn là phong cảnh mỹ lệ, lại bị từng đợt gió thổi loạn đi, lá trên cây rụng bay xuống, lá khô lẫn trong đó, hiu quạnh, bi ai.
Vùng ngoại ô không một bóng người, hai người vội vàng chạy trốn.
“Hồng hộc...”
Máu tươi nhuộm đỏ áo của Mặc Khuynh Thành, sau đó chảy xuống dưới, Đào Hề Nhiễm nhìn thấy liền thấy chua xót.
Còn chảy xuống tiếp như vậy, Tống Phi Bạch thật sự liền...
Nghĩ như vậy, nước mắt liền không ngừng được mà rơi xuống.
“Không được khóc, anh ấy không có việc gì.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, bên trong tràn ngập kiên định.
“Ừ.”
Lau nước mắt đi, lo lắng đi lên phía trước, “Công tử, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Mặc Khuynh Thành mặt đầy mồ hôi, môi trắng bệch, đôi chân run lên, nếu không có tín niệm kia, đã sớm ngã xuống rồi.
“Không được, Phi Bạch kiên trì không được bao lâu nữa.”
Cô không thể dừng lại nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể...
Đào Hề Nhiễm nhìn xung quanh đều là cỏ cây, càng thêm tuyệt vọng, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy cảnh tượng như vậy thật thê lương, thật tuyệt vọng...
“Kít.” Tiếng cọ xát giữa bánh xe với mặt đất vang lên mãnh liệt.
“Bọn họ ở bên kia!”
“Khuynh Thành!”
“Công tử!”
Chiếc xe ngừng cách đó không xa, người từ bên trong đi tới mang tới hi vọng cho bọn họ.
“Công tử, cậu xem kia, bọn họ tới đây rồi!”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, trước mắt có chút mơ hồ, mơ hồ nhìn bóng dáng chạy tới từ đằng xa, nghe thanh âm, cô rốt cục cũng lộ ra nụ cười.
“Đúng vậy, bọn họ đến đây rồi...”
“Bịch.”
“Công tử!”
Thế giới tối đen lại, không gió, không cảnh, không âm thanh, không ánh sáng...
Tôi đang ở đâu, nơi này, là chỗ nào...
Mặc Khuynh Thành không biết nên đi chỗ nào, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, không ngừng đi.
“Công tử...” Âm thanh mơ hồ vang lên.
“Ai!”
Ngắm nhìn bốn phía, cái gì cũng không thấy được.
“Công tử, công tử mau tỉnh lại...”
Tỉnh lại?
Cô mệt mỏi quá, rất muốn nghỉ ngơi một lát.
“Cục cưng, mau tỉnh lại, em quên còn phải cứu người sao?”
Cứu người...
Đúng, cô phải cứu Tống Phi Bạch, anh ấy đang chờ cô!
Không được ngủ, phải tỉnh lại!
Ánh sáng từ đàng xa chiếu xuống, từ từ mở rộng ra, cuốn sạch tất cả bóng tối đi.
“Công tử, cậu tỉnh rồi!”
“Khuynh Thành, cậu cảm thấy thế nào?”
Một đoàn người vây quanh cô, Mặc Khuynh Thành chỉ nhàn nhạt lướt qua, “Phi Bạch đâu?”
Đáp lại cô, lại là một mảnh yên tĩnh.
“Nói cho mình biết, anh ấy thế nào rồi?”
Mặt cúi xuống, che đi tất cả cảm xúc, chỉ có bàn tay đặt trong chăn từ từ nắm chặt lại.
“Ở phòng bệnh ICU.”
“Mình muốn đến xem.”
Lê An An vội vàng nâng Mặc Khuynh Thành dậy, một câu khuyên bảo cũng không nói.
Mọi người từ từ đi đến trước cửa phòng bệnh, thông qua cửa sổ nhìn đến chỗ Tống Phi Bạch đang hôn mê.
Tống Hạ Bạch đang an ủi Tống Nguyệt Bạch, thời điểm nhìn thấy cô, lông mày hơi nhíu lại.
“Chị dâu, thân thể chị chưa khỏe, không nên xuống giường.”
“Tới khi nào thì Phi Bạch tỉnh?” Cô hỏi.
Tống Nguyệt Bạch lau nước mắt, nghẹn ngào, “Công, công tử, bác sĩ nói, qua đêm nay liền qua thời gian nguy hiểm, nếu không chịu nổi...”
“Anh ấy sẽ chịu được, nhất định sẽ!”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp ngắt lời của cô ấy, kiên định lại không thể nghi ngờ.
Tống Nguyệt Bạch sửng sốt, hai mắt đỏ bừng có chút sưng sưng, nhưng khóe miệng chậm rãi cong lên, “Đúng, anh cả sẽ không có việc gì cả nhất định không có việc gì.”
Mọi người ở đây, yên lặng nhìn Tống Phi Bạch đọ sức với thần chết, chờ đợi anh tỉnh lại.
Thời gian thong thả lại trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời chiếu sáng toàn bộ mọi nơi, Mặc Khuynh Thành rốt cục không đợi được nữa.
“Tôi muốn đi vào.”
Cô không đợi những người khác nói gì, xoay người nhìn bọn họ, “Tôi muốn đi vào.”
Thay đồ xong, đẩy cửa phòng ra, bên trong chỉ có một đống máy móc đang không ngừng phát ra âm thanh.
Đi đến bên giường ngồi xuống, môi hồng nói ra lời khiến cho người ở bên ngoài kinh ngạc.
“Chính cung nương nương, nếu mà anh cứ tiếp tục ngủ, bản công tử liền phế anh.”
“Đừng tưởng rằng anh vì bản công tử mà bị thương, thì tôi sẽ mềm lòng, cái gì mà hi sinh cho tôi không oán không hối hận, này đều là thúi lắm!”
“Đại trang viên nhiều mỹ nhân như vậy, cũng không ngẫm lại xem, nếu anh chết thật, lại có một đống người lao lên tranh giành đấy.”
“Ài, chính cung nương nương, đừng trách bản công tử nói chuyện khó nghe, nếu không tại anh thiện lương như vậy, anh bộ dáng người đẹp hết thời, thật không thể lọt vào mắt xanh của bản công tử.”
“Nhưng mà bản công tử cũng không phải người tuyệt tình tuyệt nghĩa, cảm tình vào sinh ra tử cũng không phải không có, nhưng mà anh để cho tôi đứng ở bên ngoài chờ một đêm rồi, bây giờ còn mặc bồ đồ xấu xí để vào đây hò hét anh nữa, đừng phát cáu, nhanh tỉnh đi nào.”
Người nằm trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh gì, người ngoài cửa lại nhao nhao nở nụ cười.
“Người đẹp hết thời? Nếu anh cả tỉnh lại biết công tử hình dung anh ấy như vậy, khẳng định biểu tình rất vui đây!” Tống Nguyệt Bạch giống như không hề lo lắng, chậc chậc nghĩ xem bộ dáng Tống Phi Bạch khi đó sẽ thế nào.
Tống Hạ Bạch lộ ra gương mặt trẻ con, đáy mắt đều là trêu chọc, “Em gái, anh cẩm thấy để cho em nói ra, có lẽ anh cả sẽ cảm ơn em đã nhắc nhở.”
Hai vai cô run run, tự giác im lặng, sau đó lại vẫn hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tống Hạ Bạch, cảnh cáo anh ta không được nói lung tung.
Trong phòng Mặc Khuynh Thành nghe được tiếng nói, bộ dáng lười biếng, che đi bất an trong lòng.
Tống Phi Bạch, vì sao anh vẫn chưa tỉnh lại...
Cô cũng không nói thêm gì, tựa vào trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu.
“Ưm...”
Tiếng vang rất nhỏ vang lên khiến cho cô mở hai mắt, nhanh chóng bấm chuông báo.
Một đống bác sĩ cùng y tá vọt vào phòng bệnh, cẩn thận kiểm tra.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đã qua kì nguy hiểm, có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi.”
“Cảm ơn.” Nhỏ giọng lại khàn khàn.
Sau khi đám người rời khỏi, Tống Phi Bạch nhìn Mặc Khuynh Thành, nói: “Công tử, có phải người sẽ không phế tôi nữa không?”
Cô nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng, “Xem biểu hiện của anh đã.”
Nói xong, xoay người đi ra phòng bệnh.
Hai ngày sau, hai người bị sắp xếp ở hai phòng bệnh liền nhau.
Mặc Khuynh Thành nằm đã lâu liền đứng dậy đi tới phòng bệnh của Tống Phi Bạch.
“Chính cung nương nương, có muốn bản công tử đưa anh ra bên ngoài đi dạo không?”
Vừa mới mở cửa, lời của cô đã nói ra, chỉ là tình huống bên trong có chút ngoài dự kiến.
“Phi Bạch? Tống Phi Bạch?”
Người đi đâu rồi?
Lúc này Tống Nguyệt Bạch đi tới, hỏi: “Công tử, sao người lại ở trong này?”
“Tôi tới tìm anh của cô, nhưng mà người không có trong phòng bệnh.”
“Làm sao có thể không ở đây, trước lúc em đi vẫn nhìn thấy anh ấy mà.”
Không biết vì sao, cô có cảm giác bất an.
“Nguyệt Bạch, hôm nay bác sĩ có nói cái gì với cô không?”
Nhắc tới cái này, cảm xúc Tống Nguyệt Bạch có chút đi xuống, “Công tử, sau này anh cả vĩnh viễn không thể làm bác sĩ nữa.”
“Oanh.”
Đã sớm dự liệu được kết quả như vậy, không nghĩ tới vẫn là trở thành sự thật rồi.
Tống Nguyệt Bạch an ủi, “Công tử, người đừng tự trách, nếu anh cả biết...”
Cô ấy đột nhiên dừng một chút, chẳng lẽ Tống Phi Bạch biết rõ?
Mặc Khuynh Thành hiển nhiên cũng nghĩ đến khả năng này, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho Lý Lợi.
“Lật Tử, cậu tra xem Tống Phi Bạch có rời khỏi bệnh viện không?”
Rất nhanh, Lý Lợi liền nói kết quả cho bọn họ, “Anh ta rời khỏi bệnh viện nửa tiếng trước.”
Nửa tiếng...
Tống Nguyệt Bạch tự trách đánh tới chính mình, “Đều tại em không tốt, nếu không có rời khỏi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Anh cả, anh ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn trong lòng, cho dù không thể làm bác sĩ tiếp, vẫn còn công việc khác để làm mà!
Nhưng mà, trong lòng cô lại cảm thấy lời này cũng không khuyên được chính mình, anh cả thích làm bác sĩ biết bao nhiêu không phải cô không biết, ước mơ từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại đột nhiên không có cách tiếp tục làm nữa, thình lình xảy ra đả kích quả thực là...
Mặc Khuynh Thành không biết cô nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng cô biết, mặc kệ thế nào, Tống Phi Bạch sẽ không nói một tiếng mà rời đi như vậy.
Ánh mắt nhìn khắp xung quanh, chăn gối đều lật hết lên, rốt cục cũng tìm được bức thư trong