Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương



Edit: windy

Tổ kịch đang khẩn trương căng vải bạt ra, mà ở nước Y không xa, một âm mưu lặng yên hình thành.

“Nhạc Thiên, bộ này của tôi thế nào?”

Archibald mặc tây trang màu đen lắc lư trước mặt Tô Nhạc Thiên.

“Không tồi.”

“Vậy là bộ này vậy, ài, Sakura sao lại lâu như vậy?”

Đang nói còn chưa dứt, cửa phòng thay đồ liền bị mở ra.

Váy dài màu hồng kéo đất, nửa tóc dài được buộc lên, tóc rơi lạc ở trên trán, lắc lư theo bước chân.

“Tôi biết cô sẽ mặc bộ này mà!”

Ở chung với nhau nhiều năm, sớm đã hiểu rõ sở thích của đối phương.

Sakura liếc xéo anh ta, “Anh cũng vậy thôi, sẽ chọn bộ đồ như vậy.”

“Nói người nào giống vậy, cô cái đồ hoa khổng tước!”

“Nói anh đó, huống hồ tôi đây sao gọi là hoa, đây rõ ràng là quyến rũ! Đồ ngốc!”

“Lại còn quyến rũ, chúng ta phải đi nói chuyện làm ăn, cô cho là đi quyến rũ kẻ ngốc hả!”

“A, nói chuyện làm ăn thì không được mặc như này sao, ai quy định? Nhưng tôi ngược lại cảm thấy anh mà mặc bộ đồ này, nhất định cực kì thích.”

Trang điểm mang theo chút trầm ổn, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, ánh mắt lại là sâu không lường được, mâu thuẫn như thế, người phụ nữ độc ác kia sao có thể không động tâm.


Archibald cũng biết cô đang nói tới ai, bộ tây trang vừa vặn liền cảm thấy mặc không thoải mái.

“Không được, lão tử muốn đổi đồ!”

Khóe miệng Tô Nhạc Thiên mang theo ý cười, nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Đã không còn thời gian rồi.”

Sakura cười sáng lạn, tiến lên túm cổ Archibald đi ra xe, vừa đi còn có thể nghe được lời bọn họ nói chuyện.

“Cái người này, nhanh thả tôi ra!”

“Đến nơi liền bỏ xuống.”

“Ầm.”

“Sakura, cô cố ý!”

“Không phải anh bảo tôi bỏ xuống sao?”

“Vậy cô phải nói với tôi trước một tiếng chứ?”

“Thật buồn cười, vì sao tôi phải nói với anh trước một tiếng?”

“Tôi không đi!”

“Được, lời này nói với Kellen đi.” Cô cũng không muốn ở cùng với cái người này.

“Tôi, tôi lên xe trước!”

Khí thế không đủ, nhát như chuột, a, anh ta thật có tiền đồ.

Sakura châm biếm cười một tiếng, nâng váy lên ngồi vào xe.

Chiếc xe đen chậm rãi rời đi, Tô Nhạc Thiên thu rời ánh mắt.

“Bọn họ tới đó?”

Đầu cầu thang, bóng dáng Mặc Dận đột nhiên xuất hiện.

“Ừ, bọn họ tới đó.” Tạm dừng lại, hỏi tiếp: “Mặc thiếu, vì sao anh lại giữ tôi lại?”

Cậu là người của gia tộc Franklin, lúc trước đến Hoa Hạ cũng vì anh, hiện giờ trở mặt với cha, chuyện thân phận bởi vậy mà thay đổi.

“Bởi vì bên cạnh tôi cũng chỉ có cậu là người quen thuộc nhất trong gia tộc kia.”

Nhàn nhạt nói một câu, lại khiến cho Tô Nhạc Thiên nhăn mày.

“Mặc thiếu, anh cũng là người của gia tộc.”

Mặc Dận xoay người, môi mỏng phun ra ba chữ: “Tôi không phải.”

Tô Nhạc Thiên cũng không hỏi nữa, nhìn bóng dáng lên lầu, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Cậu rất muốn nghi ngờ lời Mặc Dận nói, nhưng giọng nói nhỏ trong lòng lại nói với chính mình rằng, lời anh nói chính là thật, nếu như là như vậy, vậy phương hướng điều tra nhiều năm của bọn họ không phải là sai rồi sao? Vậy Thiếu chủ thật sự là ai...

Cậu không biết, phương hướng điều tra của bọn họ không sai, chỉ là giới tính sai.

Mặc Dận trở lại phòng lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, nhìn toàn bộ bên ngoài xuyên qua bức màn.


Hạ tầm mắt xuống, có cây hòe cao cao đứng ở đó, lá cây theo gió kêu sào sạt, thân cây thô kệch, mơ hồ lộ ra một mảnh vải dệt.

Có người theo dõi anh, mà còn không phải là người của Abigail.

Là ai?

Anh bình tĩnh đem người có khả năng suy xét một lần, sau cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Người phía sau cây hòe khóe miệng cong lên hứng thú, anh ta phát hiện ra rồi sao, không hổ là người của Mặc gia, tính cảnh giác đều rất lợi hại như vậy, nhưng thế thì thế nào, anh ta không đoán ra được mình là ai, mà mình lại hoàn toàn hiểu rõ anh ta.

Mặc Dận à Mặc Dận, trưởng tôn Mặc gia vì sao lại bị nhận làm Thiếu chủ gia tộc Franklin, ha ha ha, mấy người ngoại quốc này thật không có đầu óc, nhưng mà cũng được, bám sát bước chân của anh ta, bản thân mình cũng được chuyên tâm chơi với Mặc Khuynh Thành.

Áo gió màu đen trong không trung vẽ ra đường cong rất lớn, giày da sáng loáng dẫm lên lá cây, phát ra tiếng “Cót két”, tay lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, tùy ý ấn một phen.

“Alo, cô ta đang làm gì?”

“A, đang ngủ? Thật tốt, để cho người khác đặc biệt đi một chuyến, mình lại an ổn thế sao?”

“Đừng tìm tôi nói những lời khách sáo như vậy, anh nên biết, tôi còn chưa giáo huấn anh.”

“Văn Phong à, anh có muốn tôi làm cho anh sáng ngày mai chạy khỏa thân trên đường cái không?”

“Tha cho anh? Anh nói cũng đúng sự thật, tôi đúng là cảm thấy hứng thú với Mặc Khuynh Thành, nhưng tôi càng chán ghét người khác tính kế tôi, cứ quyết định như vậy đi, đúng rồi, Mặc đại thiếu mà tiểu thư nhà anh tâm tâm niệm niệm, hiện tại đang ở nước Y, nhanh sang đây đi, nếu là bỏ lỡ, có thể sẽ không ai có thể giúp được anh nữa đâu.”

“Tút tút tút...”

Đem điện thoại ném vào thùng rác bên cạnh, nhàn nhã chặn một chiếc xe, đi tới trước sân bay.

Văn Phong bị cúp điện thoại toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh biết Nhan Tử Diệp nói được làm được, với bản lãnh của anh ta, ngày mai anh nhất định là khỏa thân chạy trên đường rồi, nên làm cái gì bây giờ?

“Văn Phong, làm sao vậy?” Quảng Y bị đánh thức rầu rĩ hỏi.

“Tiểu thư, tìm được Mặc đại thiếu gia ở đâu rồi.”

“Anh nói cái gì? Tìm được rồi!” Có bối rối cỡ nào cũng không chống được cố chấp của cô ta với Mặc Dận.

“Đúng, Nhan thiếu gia gọi điện tới nói Mặc đại thiếu gia ở nước Y.”

Quảng Y mặc váy ngủ đi xuống giường, kích động nói với anh ta: “Nhanh, chuẩn bị máy bay, chúng ta tới nước Y.”

“Vâng ạ.”


Văn Phong vẻ mặt may mắn, ngày mai chắc chắn mình đang trên máy bay, như vậy có lẽ có thể tránh thoát một kiếp.

Nhưng mà anh ta không biết, Nhan Tử Diệp ở nơi này, không có bất cứ khả năng có thể trốn được, anh ta biết sau khi Quảng Y biết tin tức nhất định sẽ sốt ruột sang đó, mà tâm lý của anh ta ám chỉ, nhất định là lúc xuống khỏi máy bay.

Đế Đô.

“Mỹ nữ, con đã về!” Mặc Giác mới vừa kết thúc nhiệm vụ đến quân phục cũng không thay liền vội vã trở về Mặc gia.

“Giác Nhi, con về rồi!”

Lan Tuyết Mai hạ chén trà trong tay xuống, đi lên phía trước kiểm tra một phen, lo lắng trong lòng ít đi vài phần.

Mặc Giác cười hắc hắc, vỗ vỗ ngực, “Mỹ nữ, mẹ đừng lo lắng, con lợi hại như vậy, làm sao có thể bị thương!”

“Con mở mồm ra là lợi hại, sao mẹ có thể không lo lắng? Lúc trước mẹ bảo con không cần tham gia quân ngũ con không chịu, con lại sống chết không vừa ý, ài, sớm biết vậy lúc trước mẹ liền không gả cho cha con nữa, như vậy cũng sẽ không...”

“Ài, mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ có biết tham gia quân ngũ là mộng tưởng từ nhỏ của con không, huống hồ con là đàn ông trong nhà, bọn họ đều lợi hại như thế, con mà kém họ, không phải là đến em gái cũng không bằng sao.”

“Bốp.”

“Nói cái gì vậy, con vốn là không bằng bảo bảo rồi!”

Mặc Giác xoa đầu làm biểu tình bực mình, lập tức chọc cười Lan Tuyết Mai.

“Được rồi, con làm mẹ buồn cười, lần này trở về nghỉ ngơi bao lâu?”

“Một tuần!”

Thời gian nghỉ ngơi lần này, là anh mặt dày đòi, mục đích là muốn bồi người nhà thật tốt.

Quả nhiên, Lan Tuyết Mai đặc biệt kinh hỉ, “Coi như bọn họ có nhân tính, nhanh thay đồ đi, mẹ nấu



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận