Edit: windy
Nhắc tới Mặc Khuynh Thành, cô đang ở nước M hắt hơi một cái.
“Công tử, cậu làm sao vậy?”
Đào Hề Nhiễm khẩn trương đi lên phía trước, diễn viên bị cảm trong lúc quay phim, là chuyện cực kì đau khổ.
“Không có chuyện gì.” Ngoài miệng nói như vjaay, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc là ai nhắc tới cô.
Đào Hề Nhiễm nghe thấy cô nói như vậy, cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại vui sướng khi thấy người gặp họa đem điện thoại tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, “Công tử, cậu xem đây là tin tức mới nhất của Hoa Hạ.”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, nhìn tiêu đề [Du khách xuất ngoại làm mất hết mặt mũi Hoa Hạ], kéo xuống, video tự động chạy, tuy không thấy rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra được người đó là Quảng Y.
“Nhảy thoát y?”
Điều này làm sao có thể, dù thế nào, Quảng gia cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy trước nơi công cộng, ở giữa chắc chắn có ẩn tình gì đó?
“Đúng vậy, cũng không mấy người đó nghĩ thế nào, quả thật mất mặt.”
Kì thật cô lựa chọn đưa cho công tử xem lúc này, tuy không rõ lắm vì sao Lê An An nói muốn đuổi chị em hai người kia, nhưng mà khẳng định là có lý do.
Đem điện thoại lại cho cô ấy, vẻ mặt Mặc Khuynh Thành tỏ vẻ không có hứng thú.
Đào Hề Nhiễm vẫn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Công tử đã không thèm để ý, cô cũng không cần nói thêm gì nữa.
“Mặc, có người tìm!”
“Công tử, cậu chuẩn bị quay phim đi, mình đi!”
Nói xong, cô liền ôm điện thoại chạy ra cửa.
“Giác Nhi, con nói bảo bảo hiện tại đang làm cái gì?” Lan Tuyết Mai mang theo vali ngó vào bên trong.
Mặc Giác vụng trộm trợn trắng, vẫn kiên nhẫn nói: “Mỹ nữ, ở trong này ngoại trừ quay phim thì còn có thể làm gì.”
Lan Tuyết Mai biết mình lo lắng quá mức, nhưng cũng không có cách nào khác, có một cô con gái như vậy, nếu là gặp chuyện không may thì đau lòng chết.
“Mỹ nữ, tại vì mẹ lo lắng như vậy, mới có thể dẫn đến người đàn ông của mẹ nghi ngờ nhiều như vậy đó.”
Lan Tuyết Mai bị nói có chút đỏ mặt, lạnh nhạt dơ tay che đi.
“Giác Nhi, nếu không tại vì con, Tuyển Thần sẽ không hỏi nhiều như vậy.”
Cũng không phải tại lý do này, nếu là một mình ra ngoài, cũng không thấy Mặc Tuyển Thần lo lắng nhiều lắm, nhưng vừa nói tới cùng với Mặc Giác, ông ấy liền như là sư tử đa nghi, hoài nghi đủ thứ.
Mặc Giác hô to oan uổng, “Mỹ nữ, đây không nên trách con nha, mẹ không phải không biết con và người đàn ông của mẹ từ nhỏ liền xem không vừa mắt.”
“Đó là con không có bản lĩnh, xem Dận Nhi đi, tới cả bảo bảo nữa, ai không thể sánh bằng con không.”
Ngàn sai vạn sai, đều là anh sai.
Trong lòng Mặc Giác từng trận đau đớn, anh cảm thấy mỹ nữ không thích anh, vậy mà lại hạ thấp bản thân anh đi như vậy.
“Hu hu...”
“Ma, ma giáo quan?”
Một tiếng hô kêu lên, khiến cho tâm tình của anh càng thêm buồn.
“Đầu lưỡi uốn thẳng trước khi nói.”
Cái gì mà ma giáo quan, anh có khủng bố như thế không? Anh cả nhà mình tính là gì, ác ma địa ngục sao?
Đào Hề Nhiễm can đảm, thiếu chút nữa liền chào một cái.
“Huấn luyện viên Mặc, sao thầy lại rảnh mà tới đây vậy?”
Mặc Giác làm động tác giống như Mặc Khuynh Thành từng làm, chân mày nhíu lại, “Thế nào, tôi không thể tới sao?”
“Đương nhiên không phải! Thầy là anh trai của công tử, chính là anh trai của tôi, tôi cao hứng còn không kịp đấy!”
Nực cười, cô dám nói một tiếng không!
“A, lôi kéo làm quen là vô vị, mỹ nữ, đây là trợ lý nhỏ của em gái, mẹ ý tứ ý tứ thì tốt rồi.”
Lan Tuyết Mai trực tiếp bỏ qua lời anh nói, tươi cười ôn nhu, “Con là trợ lý của bảo bảo hả, ta là mẹ của bảo bảo Lan Tuyết Mai.”
“Thái hậu, Thái hậu cát tường!”
Theo bản năng muốn hành lễ.
Một đôi tay ngọc liền vội vàng đỡ lấy cô, “Cháu gái, con làm cái gì vậy.”
Nhìn động tác của cô ấy, dở khóc dở cười, nếu là bà phản ứng không kịp, kia không phải là nhìn cô ấy quỳ xuống sao.
Gương mặt Đào Hề Nhiễm đỏ lên, mới nhớ tới đây vẫn là ở bên ngoài, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thái hậu, cháu, cháu dẫn 2 người đi tìm công tử.”
Lan Tuyết Mai nhìn bóng dáng vội vã chạy vào bên trong, nháy nháy mắt với Mặc Giác ở bên cạnh, “Giác Nhi, con thấy cô ấy thế nào?”
Mặc Giác trả cho bà một ánh mắt “Mỹ nữ, mẹ không có nói đùa chứ!”
Hừ lạnh một tiếng, kéo vali hành lí đi theo sau Đào Hề Nhiễm, bà cảm thấy được cô gái này không tồi.
“Công tử, thái hậu tới đây!”
Một tiếng thái hậu, khiến cho tất cả mọi người đang làm việc liền dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía sau Đào Hề Nhiễm.
Lan Tuyết Mai sửng sốt, rất nhanh liền khôi phục bình thường, bà dù gì cũng là Piano gia, nếu là nhìn kĩ liền thấy dấu vết luống cuống, vậy thì không phải rồi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mặc Khuynh Thành vội vàng buông kịch bản trong tay ra, tiếp nhận vali, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mặc Giác ở sau.
Mặc Giác cho cô một ánh mắt “Chờ chút nói cho”.
“Mẹ nhớ con, vừa lúc cũng chưa từng xem con đóng phim bao giờ, liền thuận tiện tới đây xem thử.”
Bà đương nhiên sẽ không nói là vì một câu của Mặc Giác mà sợ tới mức tự mình vội vàng chạy tới đây được.
“Mẹ, con cũng nhớ mẹ rồi.”
Cảm động ôm lấy Lan Tuyết Mai, đem khuôn mặc nhỏ nhắn chôn ở trên cổ bà, mang theo chút mệt mỏi.
Lan Tuyết Mai sờ sờ tóc của cô, cười nói: “Bảo bảo, nơi này nhiều người nhưu vậy, nhanh tiếp tục làm việc đi.”
“Không đâu, làm nũng với mẹ của mình thì có làm sao đâu, để cho bọn họ hâm mộ đi.”
Đào Hề Nhiễm trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới, công tử ở trước mặt thái hậu lại có bộ dáng này, sau đó nhớ tới lời Lê An An nói trước khi đi, vội vàng đem điện thoại giơ về phía đó sau đó chụp lấy một tấm.
Mặc Giác đem động tác của cô để vào trong mắt, bất động thanh sắc tiêu sái đi tới chỗ cô nhìn động tác của cô.
Chậc, không tệ, vẫn biết PS.
Đương nhiên, PS không phải là vì để cho ba người càng thêm đẹp, mà là vì suy nghĩ riêng, đầu Lan Tuyết Mai cùng Mặc Giác là hình động vật đáng yêu, chỉ là...
Vì sao anh lại là hình quỷ!
Trong mắt hiện lên vẻ không vui, lại cảm thấy đầu óc người này không tốt.
Đào Hề Nhiễm chăm chú PS không hề phát hiện ra vẻ mặt của anh, nếu không thì tuyệt đối sẽ đem hình quỷ thay thành thiên sứ, bày tỏ ra tôn kính thâm sâu của mình.
PS xong xuôi, gõ gõ mấy câu liền gửi đi.
Khuynh Thành công tử: Hôm nay Thái hậu yêu quý cùng Vương gia ca ca tới thăm, ha ha ha, kinh hỉ lớn, ps, nhìn bộ