Edit: windy
Lời nói Mặc Dận đột nhiên vang lên, động tác của Nhan Tử Diệp có phần ngừng lại.
“Thuộc hạ gì? Mặc đại thiếu, có những lời không cần tùy tiện nói.” Môi mỏng nói ra lời mang thâm ý, sau đó xoay người tiêu sái rời đi.
“Đại thiếu gia, không ngăn cản anh ta?” Bóng dáng chú Trương chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
“Ngăn được?”
Anh biết nếu Nhan Tử Diệp thực sự muốn đối phó với mình, vừa rồi đã lợi dụng năng lực của mình để thôi miên anh rồi, tuy khả năng thành công rất là nhỏ.
Chú Trương suy nghĩ một hồi, cho ra đáp án khách quan: “Khó khăn.”
“Vậy trong tay chúng ta có chứng cứ?”
“Không có.” Từ lúc nói chuyện với nhau, Nhan Tử Diệp không có chính diện thừa nhận thân phận của mình cùng mục đích của anh ta.
Mặc Dận nhìn phía ngoài cửa sổ, bóng dáng Nhan Tử Diệp biến mất trước biệt thự, hỏi: “Bên kia bọn họ đều đã thành công rồi hả?”
“Vâng.”
“Bảo bọn họ chú ý một chút.” Không biết vì sao, vẫn cảm thấy Nhan Tử Diệp không dễ dàng từ bỏ toàn bộ cố gắng như thế.
“Vâng.”
“Ầm.”
“Rầm.”
“Shit!”
“Các người lái xe kiểu gì vậy!”
“Thật xin lỗi, chúng tôi không phải...”
“Không cái gì? Không phải cố ý? A, kiểu lừa gạt con nít ba tuổi hả!”
“Thật xin lỗi, bồi thường tương ứng nếu không chúng tôi sẽ không tha cho đâu.”
“Đây không phải điều căn bản à! Xem ra các người là người Hoa Hạ, hừ, ở nước Y trước đã làm ra loại chuyện mất mặt như vậy rồi, không nghĩ tới bây giờ lại chạy sang nước M rồi.”
“Đúng vậy, mấy người này đúng là không biết xấu hổ!”
“Không phải chúng tôi nói sẽ bồi thường sao! Huống hồ cũng không phải chúng tôi cố ý!” Liễu Uông nói lớn.
“Các người nói không cố ý liền là không cố ý sao? Tôi thấy các người chính là cố ý!”
“Không sai, đừng hòng đi!”
Liễu Uông cùng Giang Minh nhìn nhau, một người ngồi trên xe, một người ở bên ngoài giải quyết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ chậm rãi nán lại chờ cảnh sát xuất hiện, nhưng cảnh sát đợi không tới, lại có thêm mấy người khác.
“Liễu Uông, các anh làm sao vậy?”
“Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”
Bọn người Lâm Chiêu đã tụ tập lại, mọi người nhìn nhau, trong trong yên ắng vô cùng.
Xem ra bọn họ đợi ở đây rồi...
Yên lặng đưa tay ra sau lưng, thời khắc chờ đợi đã đến.
“Bang!”
“Bang, bang, bang.”
Tiếng súng không ngừng vang lên, theo lý mà nói trên đường xảy ra chuyện như vậy thì cảnh sát phải xuất hiện, nhưng chiến đấu vài phút liền không có bóng dáng ai tới, liền biết bên trong cục cảnh sát nhất định có nội ứng.
“Anh Lâm, chúng ta làm sao bây giờ?”
Ở trong này chỉ có năm người, người phía đối phương lại gấp ba lần bọn họ, quan trọng là bọn họ còn có hỏa lực cường đại.
“Đánh, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đưa những người này đi!”
Bình tĩnh trả lời, cây súng trong tay một phát đả thương hai người, nếu không đủ hỏa lực, liền đem cơ số tăng lên.
“Lộc cộc.”
Mấy bình hình trụ màu xám bay tới trước mặt bọn họ.
“MD! Lại dám ném thừ đồ chơi này!” Liễu Uông trừng lớn hai mắt, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Tránh mau!”
Khói từ bên trong thần tốc lan tỏa ra, cho dù bọn họ phản ứng nhanh, nhưng hiệu quả bom cay cũng không phải lấy tay liền ngăn cản được.
“Khụ khụ...”
“Chết tiệt, ngàn vạn lần đừng để lão tử tóm được!”
Liễu Uông ho mạnh, đứng lên, nhìn người trong xe mình đã không còn nữa.
“Anh Lâm?”
Lâm Chiêu đẩy đẩy kính mắt, không để ý tới bụi trên người, giọng nói lạnh lùng: “Trở về.”
“Vâng.”
Lần lượt lên xe, rất nhanh, đấu trường đấu súng liền trở về yên tĩnh như ban đầu.
Nhan Tử Diệp rời khỏi biệt thự Mặc gia không có về biệt thự nữa, mà đi bộ đến đối diện, chờ người khác tới đón.
“Y, tôi đến rồi.”
Nhan Tử Diệp trợn mắt, đại khái đánh giá một phen. Trên mặt Arthur có chút tái nhợt, nhưng không có bất cứ vết thương nào.
“Ừ.”
“Ầm.”
Ngồi ở phía sau, đóng cửa xe lại, ngó ra ngoài cửa sổ, tùy ý hỏi: “Arthur, những người khác sao rồi?”
“Đều đã bình an vô sự, hiện tại ở bên kia chờ rồi.”
“Ừ.”
Nhẹ giọng nói, sau đó nhắm mắt không nói thêm gì.
Arthur xuyên qua kính chiếu hậu nhìn, lái xe càng thêm ổn định.
“Y, đến rồi.”
Xuống xe, ngẩng đầu lên, phía trước chính là chỗ đậu trực thăng.
“Y, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”
“Nếu không thì sao?”
Vậy đống hàng kia!
Bọn họ vất vả lâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ đống hàng kia sao?
“Arthur, từ đầu đến cuối, tôi không hề nghĩ tới đống hàng kia.”
Bình tĩnh nói, hoàn toàn không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Hiển nhiên, Arthur không bình tĩnh rồi.
“Y, nếu không nghĩ tới, vậy vì sao lại nói với Giản như vậy?”
Nhan Tử Diệp quay đầu, hỏi lại: “Anh cảm thấy vì sao tôi lại đưa Mặc Khuynh Thành tới chỗ Giản mà không phải là người khác?”
Arthur nghĩ nghĩ, “Bởi vì Giản người này tuy là lão đại Tam giác vàng, nhưng nhân phẩm của anh ta người trong vòng đều biết rõ.”
“Không sai, chính bởi vì vậy, tôi khẳng định, anh ta không phải như chúng ta.”
Cũng bởi vì nhân phẩm quá tốt, tốt đến người thông minh cũng đoán ra được Giản là người của quân đội, chỉ là nhiều năm qua không để lộ dấu vết ra mà thôi.
Arthur có chút không tin, “Y, có lẽ là trước kia Giản là quân nhân?”
Nếu làm ngành này, công việc trước kia là gì căn bản không quan trọng.
“Mặc kệ thế nào, người như Giản, khẳng định có liên quan với Hoa Hạ.” Thậm chí là Mặc gia.
Anh ta cực kì tin tưởng trực giác của mình, cho nên anh mới yên tâm để Mặc Khuynh Thành tới đó, còn lợi ích một thành kia? A...
Arthur giật mình tại chỗ, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Đừng thất thần nữa.”
Bước tới thang máy, nhanh chóng lên tầng cao nhất.
“Các người cuối cùng cũng tới, tôi còn tưởng rằng thật sự bị Mặc Dận bắt ở đó rồi!”
Rita nhìn Nhan Tử Diệp bình an vô sự, nhẹ nhàng thở ra, tuy cô không thích người này, nhưng nếu anh ta gặp chuyện không may, Arthur cũng sẽ không bình an.
“Yên tâm, từ nay về sau, chúng ta liền tự do rồi.”
“Oa! Tự do rồi!”
“Cuối cùng cũng tự do rồi! Lão tử chờ ngày này lâu lắm rồi!”
“Nhưng mà Bali thì làm sao bây giờ?”
Nhan Tử Diệp cười, “Yên tâm, bọn họ sẽ bình an.”
Điều kiện đầu tiên là Bali có thể vứt bỏ Bonnie đáng ghét kia đi.
“Bình an là được, bọn họ sẽ không đuổi theo, dù sao giữa bọn họ cũng không có cao thủ hiểu lòng người như Y.”
“Ha ha ha, không sai, từ từ sẽ đến, không cần nóng nảy!”
Mấy người cao hứng phấn chấn, đem balo trên lưng ném vào trực thăng.
Nhưng mà...
“A, đội trưởng, xem ra bọn họ rất vui vẻ, chúng ta có nên tới quấy rầy hay không?” Trong giọng nói của Hứa Minh Chí mang theo chút trào phúng.
Rất cao hứng đúng không? Nháy mắt liền khiến các người rơi vào đáy cốc!
Mấy người quay đầu lại, không thể tin được nhìn những người vốn không thể xuất hiện ở đây.
Đôi mắt Nhan Tử Diệp thâm sâu, khóe miệng cong lên, “Mặc Dận, kế hay.”
“Cũng như anh thôi.”
Tay
//